Chương 3

Lúc mọi người đã tỉ mỉ mặc kimono đi đến bờ đê chuẩn bị xem pháo hoa, trời ấy thế mà đổ mưa.

Tôi cúi đầu chán nản, sau đó nhìn thấy hắn. Hắn mặc áo yukata lớn màu tối, tóc vẫn dựng thẳng, đứng bên cạnh đám người Fukuda chuyện trò vui vẻ.

Cho dù có nhìn thấy, cũng coi như không thấy.

Tôi một mình đi men theo đường mòn, sau trận mưa nhỏ, hết thảy đều như có một màn sương bao phủ, mùi cỏ xanh phảng phất xung quanh.

“Nè!”

Quay đầu lại, nhìn thấy hắn đứng sau lưng, khuôn mặt tươi cười như cũ.

“Lại muốn trêu chọc tôi chuyện gì nữa?”

Tôi không thèm để ý hắn, một mạch đi về phía trước, mặc kệ hắn gọi với theo đằng sau cũng không đáp, giống như trẻ nhỏ giận hờn.

Sau đó, hắn mạnh mẽ kéo tôi lại, bức đến bên cạnh một gốc cây.

“Giận dữ cái gì vậy?”

Tôi quay đầu sang chỗ khác không nói lời nào, hắn lại ngang ngược cố chấp mà cúi đầu xuống hôn tôi.

Nụ hôn vội vàng không kịp chuẩn bị, chỉ cảm thấy trên môi ấm áp.

Thêm một lần nữa tôi không cự tuyệt hắn, không phải là không đẩy nổi hắn ra, mà là bản thân tôi không nghĩ đến chuyện cự tuyệt. Tôi cảm thấy, hắn khi ấy hắn có thể hiểu được lòng tôi.

Sau đó, lúc tỉnh táo lại mà hít thở sau nụ hôn dài, bên tai tựa hồ vang lên tiếng pháo hoa nở, mắt nhấp nháy nhìn, lại phát hiện mưa đã sớm tạnh.

Đêm đó, mọi người đều say.

Trong cơn mơ màng, tôi cảm nhận được loại cảm giác đau đớn cùng kɧoáı ©ảʍ chưa hề trải qua trước đây. Lúc thỏa mãn khi nhìn thấy nụ cười của Sendoh, bên tai lại nghe được tiếng thì thầm của hắn.

Hắn nói, “Mitsui, yêu cậu.”

Tôi vô thức ôm chặt cổ hắn, giống như sợ hãi giây sau đó hắn sẽ rời đi.

“Khốn khϊếp, cậu đang làm cái gì vậy hả…”

Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng hạnh phúc muốn run lên.

Sáng sớm, hắn nhìn cổ áo dựng kiểu nào cũng không che được dấu hôn trên cổ tôi, cười.

“Sendoh cái đồ khốn khϊếp nhà cậu!”

Một quyền đánh lên bụng hắn, hắn ngao ngao gọi đau.

“Đừng có giả bộ” – Tôi còn không biết mình ra tay nặng nhẹ hay sao.

“Lại nói, hôm qua cậu rất nhiệt tình nha!”

“Sendoh!” – Nhất thời nghe hắn nói, tôi cảm thấy máu đều dồn hết lên mặt.

“Mitsui, hôm qua cậu không có gọi tôi như vậy nha…”

Quơ lấy dép lê dưới chân đập tới, hắn lại như trẻ nhỏ tìm đường trốn, cười vô tư lự.

Sendoh, có cậu bên cạnh, thật tốt!