Chương 2: Bỏ rơi

Cuối cùng, không chống đỡ được những yêu cầu và thắc mắc lặp đi lặp lại của tôi.

Cô ấy bắt đầu mắng: "C.on m.ẹ n.ó thằng ch.ó, tớ thật sự muốn một đ.ao g.i.ết chết hắn! Cậu đã như thế này, hắn.........."

Tim tôi bẫng đi một nhịp.

Khi tôi nhìn thấy những hình ảnh trên điện thoại, máu trong người đường như đông cứng lại.

Trong ảnh, người đàn ông từng yêu tôi như sinh mệnh cúi xuống hôn nhẹ cô gái mặc áo trắng ngồi trên xe lăn.

Khuôn mặt cô gái dịu dàng, rất giống tôi, nhưng lại có chút không giống.

Cả hai cười rất ngọt ngào tự nhiên.

[Người thừa kế tập đoàn Giang Thị sắp đính hôn!]

No.1 hot seach, trong phần bình luận toàn là những lời cảm động và chúc phúc.

[Waoooooo quá đáng yêu rồi! Cô ấy vì hắn mà xông vào biển lửa, hắn đau khổ chờ cô ấy tỉnh lại!]

[Thanh mai trúc mã* ở bên nhau là tuyệt nhất! Chúc mừng!]

[Tiểu thuyết xảy ra ngoài đời thật rồi, anh tổng tài bá đạo lạnh lùng si tình, em gái nhà bên dịu dàng xinh đẹp, nhanh về với nhau đi!]

............

Nhưng không ai biết rằng, tôi mới là bạn gái hiện tại của hắn.

Hai năm trước, Giang Triệt lần đầu tiên chú ý đến tôi với tư cách là một nhà đầu tư, khi tôi thay nữ chính của một bộ phim nhảy xuống vực.

Ai cũng bảo hắn lạnh lùng như một tảng băng.

Nhưng hắn lại cười bắt tay một diễn viên đóng thế như tôi trước mặt mọi người.

"Xin chào, tên tôi là Giang Triệt."

Lúc hắn cười mắt lấp lánh ánh sao, lần đầu tiên đấy tôi có chút ngẩn ngơ.

Sau đó, lúc tôi bị thương trong khi đóng thế, hắn vội vã chạy tới thăm tôi, tự mình bôi thuốc cho tôi.

Hết lần này tới lần khác tạo ra những cuộc gặp gỡ, từ từ tiến vào cuộc sống của tôi.

Hắn sẽ trò chuyện với tôi về ca kịch, cùng tôi làm đồ handmade và ghi nhớ tất cả sở thích của tôi.

Thậm chí lúc một chiếc xe tải suýt tông vào, hắn vẫn vô thức bảo vệ tôi ở bên cạnh.

Từ trước tới nay tôi chưa bao giờ ham vinh hoa phú quý, nhưng đã bắt đầu đắm chìm trong sự ấm áp của hắn từng chút một.

Hứa Ôn đã từng nhắc nhở tôi: "Người như Giang Triệt, cảm thấy tạm thời mới mẻ là chuyện bình thường."

Tôi cũng không quan tâm.

Mãi cho đến hôm nay, khi nhìn thấy khuôn mặt tiểu thanh mai của hắn, tôi mới hiểu có những đêm hắn vuốt ve khuôn mặt của tôi, im lặng mà nhẫn nhịn.

Nếu không phải tin tức này bị người ta bới ra, tôi sẽ không bao giờ biết rằng hắn từng có một thanh mai đã lao vào ngọn lửa để cứu hắn.

Năm đó cô ta vì hắn mà mất trí nhớ, trở thành người thực vật.

Hóa ra thứ tôi cho là duy nhất chỉ là vật thay thế của người khác.

Vì vậy, sau khi tiểu thanh mai tỉnh lại, Giang Triệt đã kiên quyết bỏ rơi tôi.

Ngay cả một lời thông báo cũng không thèm nói.