Chương 9

Thiếu niên này da mịn thịt mềm hẳn là gia cảnh không tồi, không biết trước đây có chịu khổ bao giờ chưa, Cửu quận chúa thì khác với những gia đình giàu có kia, khi còn bé đã phải phụ đầu bếp quán rượu bắt gà đuổi vịt, thậm chí còn gϊếŧ cả lợn, đối với nàng mà nói, vất vả như này thì cũng chẳng là gì.

Chi là, nghĩ đến con người ta thiếu niên nhà giàu, nàng nhặt chiếc mặt nạ xanh trắng lên đeo trên cổ tay, hơi do dự một lúc.

"Không thì để ta ra ngoài, theo bọn họ thuê một con ngựa, hoặc là thuê xe bọn họ đi một đoạn ha?"

"Chỉ thuê một con ngựa thôi à?"

“Ngươi cưỡi ngựa đi, ta tiếp tục ngồi xe miễn phí ở đây.” Cửu quận chúa nói: “Dù sao nơi ta từng ở cũng tương tự thế này nên quen rồi, còn ngươi từ Miêu Cương tới, chắc không quen đâu."

Thiếu niên nhận ra nét rối rắm trên mặt nàng, bật cười, không để tâm mà vẫy tay với nàng: "Lại đây."

“Hả?” Nàng ngẩn người.

Thiếu niên chỉ trên đầu nàng: "Bên đó toàn gậy gộc, lúc xe xóc nảy rất dễ va vào đầu của ngươi."

Cửu quận chúa quay đầu nhìn đầu gậy gộc thô ráp, hít một hơi, thật thà lui về phía hắn.

Thiếu niên mở rộng đôi chân dài của mình sang hai bên, để nàng có thêm không gian.

Cửu quận chúa xấu hổ, trộm ngước mắt lên nhìn sắc mặt hắn, phát hiện hắn thật sự không có ý phản đối hành vi ngồi xe miễn phí của nàng, thậm chí còn tự nhiên nhường chỗ cho nàng, cảm giác tội lỗi trong lòng nàng càng thêm mãnh liệt.

Nếu không thì, đợi đến thị trấn tiếp theo, nàng thuê một chiếc xe tốt hơn để bù đắp một chút nhỉ?



Nghĩ xong, Cửu quận chúa trong lòng tự hỏi, nàng rõ ràng là bị thiếu niên xúi giục trở về Trung Nguyên, sao bản thân lại cảm thấy mệt?

Bên ngoài vang lên vài cuộc đối thoại thưa thớt, đoàn xe đẩy nhanh tốc độ.

Cửu quận chúa mệt đừ, mau chóng chìm vào giấc ngủ, đầu gật gù bổ vào hai đầu gối, thiếu niên nghiêng mặt dựa vào mu bàn tay đặt trên đầu gối nhìn nàng, nét mặt ẩn ý cười.

Bánh xe quay một lát, bỗng va phải thứ gì đó, Cửu quận chúa đang mơ màng ngủ bị xóc lên, bất ngờ ngã về phía trước.

Một bàn tay giữ trán nàng lại, trong giây lát, lòng bàn tay lạnh lẽo đột nhiên khiến cổ trùng động đậy, trong không gian tối tăm, mu bàn tay phẳng lì mịn màng của thiếu niên xuất hiện một đường phồng lướt nhanh qua, như thể có thứ gì đó đang bơi nhanh dưới da hắn.

Cửu quận chúa không để ý mu bàn tay của hắn lắm, chỉ cảm thấy suýt chút nữa bị ngã, hắn đỡ nàng, trên trán dường như có thứ gì đó kỳ quái vừa chạm vào, có thể là do buồn ngủ gặp ảo giác.

Sau khi ngồi lại, nàng nheo mắt nhìn hắn, giọng điệu hàm hồ: "...Thứ gì vậy?"

Thiếu niên nắm chặt năm ngón tay, chống khuỷu tay lên đầu gối, mu bàn tay chống vào hai má, nghiêng đầu cười: "Chỉ là một con sâu thôi, vứt ra ngoài rồi, ngươi ngủ tiếp đi."

Cửu quận chúa ồ một tiếng, không nghi ngờ gì nữa, vùi đầu vào giữa hai đầu gối của mình, lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Nghe thấy nhịp thở đều đều và nhẹ nhàng của nàng, nụ cười trên khuôn mặt thiếu niên từ từ thu lại, ánh trăng sáng len qua khe cửa phản chiếu trong đôi mắt đen của hắn.

Nhϊếp Tâm Cổ* trong cơ thể điên cuồng hét lên nàng thơm quá, nàng thơm quá, chúng muốn phá bỏ trói buộc, muốn gặm nhấm xương thịt huyết tanh của nàng từng chút một.

*Có thể là một loại cổ trùng điều hòa (chi phối) tâm trí.

Muốn gặm nàng đến không còn dáng vẻ bản đầu.



Muốn ăn nàng đến tận xương tủy.

Thiếu niên giơ tay ấn vào cổ trùng đang nhô lên, động đậy ở sườn cổ, ánh mắt không biến đổi: "Yên lặng."

Những đường gân màu lục trong lòng bàn tay hắn đập mạnh, như thể đang khıêυ khí©h hắn.

Thiếu niên khẽ khép mắt lại, trong phút chốc, đầu ngón tay thon dài cắt qua da cổ, khí sắc nhàn nhạt, bóp chết cổ trùng phản nghịch.

Tức khắc, thế giới lại yên bình.

Giấc ngủ này của Cửu quận chúa cũng không thoải mái lắm, trong hoàn cảnh thế này thì làm sao có thể trông cậy vào việc ngủ ngon cho được, nhưng mà rất lâu rồi nàng chưa nằm mơ, đêm nay vậy mà hiếm khi mơ thấy một giấc mộng.

Nàng mơ thấy mẫu thân của nàng mang theo gương mặt dịu dàng sờ sờ đầu nàng, nói cho nàng biết không cần về Trung Nguyên.

Lúc cử quận chúa tỉnh lại trời vẫn còn chưa sáng, lời của mẫu thân trong mộng nàng cũng chẳng để lại trong lòng, vừa đầu lại thì nàng đã nhìn thấy một thiếu niên hơi hơi cúi đầu ngủ.

Bộ dạng thiếu niên ngủ rất ngoan. Cửu quận chúa vắt hết óc mới tìm được vài từ hình dung về hắn.

…Giống như một con tằm ngây thơ đáng yêu.

Cửu quận chúa bị bộ dáng mình tưởng tượng ra chọc cười, nàng giơ tay đem bím tóc rũ xuống của thiếu niên hất trở về, ngón tay chọc chọc vào bạc sức hình lá cây trên tóc hắn, lại chọc chọc lục lạc trên bím tóc của mình.

Leng keng.