Người vợ trẻ giải thích: “Cổ nhân là cách gọi của người Miêu Cương, cổ nhân là người lấy thân mình làm thức ăn cho cổ trùng, lấy máu nuôi cổ trùng, nhưng người bình thường không thể trở thành cổ nhân, để trở thành cổ nhân thì điều kiện đầu tiên là... sống sót.”
Cửu quận chúa cả kinh, phàm là những chuyện liên quan đến sống chết hẳn đều rất tàn nhẫn.
Người vợ trẻ nhìn thấu suy nghĩ của nàng, gật đầu nói: “Cổ nhân yêu cầu lúc còn rất nhỏ đã phải lấy thân nuôi cổ, có người sẽ bị cổ trùng ăn từ trong ra ngoài, có người sẽ bị cổ trùng gặm hết một nửa chỉ để lại nửa thân rỗng, còn có một số người sẽ bị cổ trùng tra tấn từ trong thân thể đến mức thần trí trở nên thất thường...... Trăm năm nay, Miêu Cương chỉ xuất hiện không quá năm cổ nhân.”
“Năm người?”
“Tuy rằng có năm người, nhưng trong đó có bốn cổ nhân, chỉ là bị cổ trùng ký sinh, mà Nguyệt Chủ Miêu Cương là người thứ năm, nhưng hoàn toàn khác với bốn người còn lại, hắn đã hoàn toàn thuần phục được cổ trùng.”
Hắn lợi hại quá đi. Cửu quận chúa thầm nghĩ, sau đó lại ngượng ngùng che mặt lại.
“Nếu hắn chỉ là cổ nhân thì tốt rồi.” Vẻ mặt của người vợ trẻ có chút kỳ quái.
Cửu quận chúa không hoàn toàn hiểu ý nghĩa của câu nói này.
Người vợ trẻ buồn bã nói: “Người Miêu Cương nuôi cổ trùng từ trước đến nay không sống quá 30 tuổi, thân thể cổ nhân suy nhược, tinh thần yếu ớt, không có cách nào sống lâu được. Tuy cổ nhân lợi hại, nhưng lại không thể học võ, 30 tuổi đã là cực hạn. Nhưng Nguyệt Chủ Miêu Cương kia trời sinh không giống người thường, không ai có thể bì nổi kỹ năng nuôi cổ trùng của hắn, hắn lại còn luyện tập công phu đến mức quỷ thần còn khó lường, dù cho không có cổ trùng cũng không có người nào dám dễ dàng gây phiền toái cho hắn. Chỉ cần hắn sống một ngày, Miêu Cương sẽ độc trị một ngày.”
Bởi vậy, phần lớn người Tây Vực vừa hận lại vừa sợ vị Nguyệt Chủ Miêu Cương kia.
Người chồng hầu như không nói một lời nào vô tình liếc nhìn thiếu niên bình tĩnh bên cạnh cửu quận chúa, rủ mí mắt nói: "Hắn đã từng gϊếŧ sạch người trong một tòa thành chỉ trong một đêm."
Cửu quận chúa sửng sốt.
Vẻ mặt của người chồng hơi thờ ở: “Một tòa thành mấy vạn người, không có người nào còn sống, bởi vậy cũng có người gọi Nguyệt Chủ Miêu Cương là thành chủ không người.”
“cái này......”
Người chồng cười lạnh nói: “Thật ra, không chỉ có Tây Vực sự Nguyệt Chủ Miêu Cương, ngay cả người một nhà Miêu Cương bọn họ còn sợ vị Nguyệt Chủ kia nữa là.”
Cửu quận chúa khịt mũi, cẩn thận nói: “Vì cái gì chứ?”
“Bởi vì hắn gϊếŧ người chẳng phân biệt địch ta.” Người chồng nói: “Thành không người kia chết mấy vạn người, người Miêu vô số, toàn bộ đều chết dưới tay Nguyệt Chủ Miêu Cương, một số người đã đến chỗ Nguyệt Chủ yêu cầu giải thích, kết quả là chết không toàn thây.”
Nghe thật là đáng sợ, nhưng Cửu quận chúa càng nghe càng cảm giác có chỗ nào đó không thích hợp lắm, không phải nàng có ý nghi ngờ người khác, chỉ là cách nói của bọn họ sao lại nghe có chút kỳ quái ấy.
Một người, trong một đêm gϊếŧ sạch mấy vạn người trong thành, thật sự có người làm được sao? Cho dù là chọn cách hạ độc trong nước, cũng không thể đảm bảo mọi người đều sẽ uống nước có độc mà?
Nếu đã như vậy, rốt cuộc vị Nguyệt Chủ Miêu Cương kia đã làm thế nào mà trong một đêm gϊếŧ sạch người trong một tòa thành?
Hơn nữa, bọn họ còn nói sau đó có người đến tìm vị Nguyệt Chủ Miêu Cương kia yêu cầu giải thích, mỗi người họ đều chết không toàn thây, sao có thể nói khẳng định như thế được, giống như có ai đó nhìn thấy tận mắt vậy.
Dù nghĩ sao cũng đều rất kỳ lạ.
Rõ ràng Cửu quận chúa có thể cảm giác được đội vợ chồng này rất có thành kiến với vị Nguyệt Chủ Miêu Cương trong truyền thuyết kia, nếu đưa ra nghi vấn của mình thì cũng hơi xấu hổ, nàng chỉ nhìn thiếu niên đang nghe kể chuyện xưa kia bằng ánh mắt dò hỏi.
Thiếu niên đáp lại nàng bằng ánh mắt đầy nghi hoặc.
Cửu quận chúa: “......”
Hừ, không ăn ý một chút nào cả!
Cửu quận chúa quay đầu đi, hạ quyết tâm hình dung về hình tượng của vị Nguyệt Chủ Miêu Cương trong lời đồn kia.
Gϊếŧ người không chớp mắt, nhất định phải rất lạnh lùng.
Trong thân thể nuôi dưỡng cổ trùng, làn da có khả năng là không tốt lắm.
Biết võ công, dáng người chắc hẳn là tương đối tráng kiện, cuối cùng phu thê hai người này nói Nguyệt Chủ Miêu Cương khác với những cổ nhân có thân thể suy yếu kia, vậy hắn hẳn là rất khỏe mạnh và cường tráng đúng không?
Trong đầu Cửu quận chúa chậm rãi hiện ra bức họa một người với thân hình cao lớn khí thế lạnh lùng bức người, làn da có sẹo.
Hai vợ chồng bên cạnh vừa lúc nhìn thấy vị thảo dược nào đó mà họ muốn tìm, liền rẽ vào hái thuốc, Cửu quận chúa tò mò vị Nguyệt Chủ kia muốn chết, bắt lấy thời cơ hỏi thiếu niên đến từ Miêu Cương.
“Ngươi đã gặp qua cái vị Nguyệt Chủ Miêu Cương kia chưa?”
Thiếu niên liếc nàng: “Sao?”
Cửu quận chúa khoa tay múa chân nói: “Ta vừa mới tưởng tượng một chút về hình tượng của Nguyệt Chủ Miêu Cương kia, ta muốn biết ta có tưởng tượng sai hay không.”
Khóe miệng thiếu niên hơi nhếch, đột nhiên có chút hứng thú: “Ngươi tưởng tượng hắn thế nào, nói nghe xem.”
Cửu quận chúa phấn khích: “Thân hình cao lớn!”
Thiếu niên: “Ừ.”
Cửu quận chúa: “Trên mặt hoặc là trên người chắc là có bị cổ trùng cắn nên để lại những vết sẹo lớn nên chắc không đẹp lắm, nhưng hẳn là giống một tráng sĩ!”
Thiếu niên: “......ồ.”
Cửu quận chúa: “Còn nữa, giống như các sát thủ lãnh khốc vô tình trong các giai thoại, người ác không nói nhiều!”
Thiếu niên: “..”
Đối diện với ánh mắt đầy tự tin của Cửu quận chúa, thiếu niên thong dong gật đầu, tán đồng nói: “Đúng vậy, không sai, hắn với người mà ngươi hình dung giống nhau như đúc.”