Chương 28

Đại phu ồ một tiếng, không để bụng: “Có phải nhặt được hay không cũng không quan trọng, để cha của ngươi cởϊ qυầи áo ra trước đã.”

Tiểu Ngọc: “……”

Cửu quận chúa: “……”

Giải thích như không giải thích, lão đại phu lớn tuổi căn bản là nghe không hiểu.

Tiểu Ngọc còn nhỏ tuổi, chưa kịp sắp xếp từ ngữ để giải thích về xuất thân của mình, đại phu đã mất kiên nhẫn, xua tay đuổi hai người họ ra ngoài.

Tiểu Ngọc ngồi xổm bên ngoài, ủy khuất nói: “Mẹ không giống tỷ tỷ chút nào.”

Cửu quận chúa không còn gì luyến tiếc cuộc sống: “Nếu giống thì càng khó nói rõ.”

Không bao lâu, đại phu cau mày đi ra: “Tình hình thân thể phu quân của ngươi không lạc quan cho lắm.”

Nghe được nửa câu đầu, Cửu quận chúa còn muốn tiếp tục giải thích, nhưng khi nghe đến nửa câu sau, nàng bỗng nhiên căng thẳng: “Cái gì? Cái gì mà không lạc quan cho lắm?”

Nghe có vẻ như thiếu niên sắp chết ngay lập tức ấy, Cửu quận chúa còn chưa dẫn hắn đi đến kinh thành ăn điểm tâm Thái Bạch Cư, cũng chưa dẫn hắn cùng ngồi thuyền đến Đào Hoa Ổ xem hoa đào, còn có, nghe nói đảo Vô Cực có loại rượu uống rất tốt, loại đó chỉ cần uống một vò là có thể thăng thiên tại chỗ.

Nàng đã hứa sẽ đưa thiếu niên đi du lịch khắp Trung Nguyên, lúc này đến biên cương còn chưa đi hết chẳng lẽ vừa bắt đầu đã phải kết thúc sao?

Mắt thấy sắc mặt Cửu quận chúa xám xịt, đại phu nói tiếp như không có chuyện gì xảy ra: “Cũng không có gì, nếu các ngươi đến muộn thêm chút nữa, phu quân của ngươi cũng sắp khỏi hẳn bệnh rồi.”

“……”

Cửu quận chúa ưỡn ngực thở dốc một hơi, vừa quay đầu đã thấy thiếu niên vén rèm lên từ trong phòng đi ra, sắc mặt vẫn là bộ dáng tái nhợt như cũ.



Đại phu lại nói: “Nhưng đây chắc là do sức khỏe của phu quân ngươi rất tốt, tối qua đã thức cả đêm, nếu có bất cứ điều gì bất ngờ xảy ra trong đêm hôm qua, chắc là hôm nay ngươi cũng không thể gặp được hắn nữa.”

Hơi thở của Cửu quận chúa vừa mới nhẹ nhõm lại đột nhiên bốc lên, nghẹn không thể nuốt xuống: “Đại phu, sau này ông nói chuyện có thể nào nói một hơi hết tất cả không? Mỗi lần nói một câu thật sự là rất dọa người.”

Đại phu: “Lần sau nhất định sẽ nói.”

Cửu quận chúa lớn đến như vậy cũng rất ít khi bị người ta làm cho nghẹn họng, một là thiếu niên, một là vị lão đại phu này, nàng xoa xoa mặt, suy nghĩ đến điều gì đó, lại hỏi đại phu rốt cuộc vì sao thiếu niên lại bị như thế này.

Đại phu nói: “Có phải tối hôm qua phu quân của ngươi đã ăn những thứ gì đó cùng với nhau không?”

Cửu quận chúa nghĩ nghĩ: “Ăn cá.”

Thế nhưng lại quên phản bác lại câu “phu quân của ngươi” của đại phu.

Thiếu niên buồn ngủ ngáp một cái, dường như những gì bọn họ thảo luận không hề liên quan đến hắn, sinh tử gì đó thì ảnh hưởng gì hắn đâu.

Đại phu nói: “Ăn loại cá gì? Chế biến thế nào? Nấu cùng nguyên liệu gì? Không ăn thứ gì khác?”

Cửu quận chúa lần lượt trả lời, cuối cùng đột nhiên lại nhớ tới: “Còn có hạt dẻ, hạt dẻ rang, nhưng hắn ăn không nhiều lắm, chỉ ăn hai hạt.”

Nàng ăn sạch hai túi hạt dẻ rang, còn hai con cá thì đều bị thiếu niên ăn hết.

Đại phu quay đầu viết đơn thuốc, dặn dò nói: “Vì lý do cá nhân, phu quân của ngươi có thể chất đặc biệt, hạt dẻ và cá không thể ăn cùng nhau, nếu không……”

“Nếu không sẽ thế nào?”



Đại phu cười hiền từ: “Nếu không một khi ngủ sẽ không dậy nổi nữa.”

Thần sắc Cửu quận chúa ngưng trọng, gắng nhớ kỹ chuyện này, sờ vào cổ họng của mình, ngập ngừng hỏi: “Vậy giọng nói của hắn cũng là vì ăn cá cùng hạt dẻ?”

“Chỉ là di chứng bị đốt nóng suốt đêm, phối hợp uống thuốc thì sẽ ổn cả.” Đại phu không để bụng, đưa đơn thuốc cho nàng, nói: “Được rồi, tính tiền đi, hai lượng bạc, cảm ơn đã đến khám, vị khách tiếp theo!”

Cửu quận chúa: “……”

Vậy là đã đuổi người rồi?

Thế này?

Chỉ thế này ư?

Ý nghĩ của Cửu quận chúa sớm đã bị đại phu tiêm nhiễm, quanh đầu đều là “phu quân của ngươi”, nên khi quay sang nhìn về phía thiếu niên, câu cửa miệng là: “Phu quân……”

Thiếu niên bị tiếng kêu của nàng làm cho sửng sốt, ánh mắt bơ phờ, ỉu xìu đang gục xuống khẽ co giật.

Lúc này Cửu quận chúa mới phản ứng lại mình vừa mới nói cái gì, choáng váng tại chỗ, sau khi ngây ngốc nhìn chằm chằm hắn, nàng mới nhận ra cả người mình đang nóng lên.

“Không không không phải……”

Đại phu đưa bao thuốc đã đóng gói vào tay nàng, gương mặt đầy từ ái nói: “Nhìn xem, đây chẳng phải là một đôi tiểu tình nhân sao, mắt già này của ta có bao giờ nhìn lầm đâu?”

“……”

Ngươi đã nhìn lầm từ lúc bắt đầu rồi!!!