Trên đường về, thiếu niên mua hai túi hạt dẻ rang.
Cửu quận chúa và Tiểu Ngọc ăn tối xong, Tiểu Ngọc chơi cả ngày nên rất mệt, lúc này đã quấn chăn ngủ say.
Cửu quận chúa cầm một đôi tượng hiệp khách giang hồ bằng đất sét đặt ở bàn bên cạnh lên, nhìn lên nhìn xuống, nhìn trái nhìn phải, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn đến cửa chính, cuối cùng giả bộ nhắm một mắt lại, khẽ đưa hai cái tượng bằng đất sét nhỏ đó đến gần như sắp hôn nhau.
Hai khuôn mặt còn chưa kịp chạm vào nhau, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài.
Cửu quận chúa chỉ dám lén lút xem cảnh hôn ở nơi không có ai bất ngờ giật mình, sợ đến mức làm rơi tượng nhỏ bằng đất sét xuống đất, tai của tượng đất sét nam bị đứt ra, còn tượng đất sét nữ thì lăn xuống gầm bàn.
Cửu quận chúa có tật giật mình vội vàng đá tượng đất sét nam ở bên chân vào gầm bàn, chắp tay sau lưng vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra, nhưng sắc mặt không kìm được mà đỏ bừng lên, ánh mắt thấp thỏm nhìn về phía cửa.
Hai tay thiếu niên cầm hai túi hạt dẻ rang, nhìn thoáng qua đã biết đó là hạt dẻ vừa ra lò còn nóng hôi hổi.
Cửu quận chúa lập tức ngồi thẳng lưng, ánh mắt trông chờ nhìn hắn, hơi nhếch chóp mũi đã có thể ngửi thấy mùi thơm của hạt dẻ rang.
Thiếu niên đặt hai túi hạt dẻ rang lên chiếc bàn trước mặt nàng, không để ý đến sự khác thường của nàng, lười biếng nói: “Trên đường ta về nhìn thấy hạt dẻ rang, ngươi có muốn ăn không?”
Hạt dẻ vừa mới rang, túi bên ngoài vẫn còn ấm, Cửu quận chúa lột vỏ hai hạt nếm thử, mắt liền sáng lên.
“Thật sự rất ngon! Ngươi không ăn sao?”
“Ta mua cho ngươi.” Đuôi lông mày của thiếu niên hơi nhếch lên, nói rõ ràng: “Ta thấy ngươi mua một con cá.”.
Cửu quận chúa sửng sốt một chút, bối rối đáp: “Không phải ngươi đến quán trà nghe sách à, sao lại có thể thấy ta mua cá? Ngươi có bốn con mắt sao?”
Từ lầu hai của quán trà nhìn xuống, khắp nơi đều là nàng, muốn xem như vô hình cũng khó.
Thiếu niên chống một tay lên bàn, không đáp mà hỏi lại: “Ta đói quá, cá của ngươi đâu?”
Hắn tính mua hạt dẻ để đổi lấy cá của nàng.
Cửu quận chúa phản ứng lại, lẳng lặng ôm hai gói hạt dẻ rang vào trong lòng, định đứng dậy khỏi ghế.
Một tay thiếu niên ấn bả vai nàng xuống, tay kia cầm túi giấy đựng hạt dẻ, mỉm cười nhẹ nhàng hỏi lại: “Cá đâu?”
Cửu quận chúa luyến tiếc hai túi xào hạt dẻ này, giữ túi không buông, ngước đôi mắt đen láy nhìn hắn, dũng cảm nói: “Hầm, hầm canh cá……”
“Canh cá đâu?”
Cửu quận chúa chột dạ ra mặt: “Canh cá uống hết……”
Trên mặt thiếu niên hiện lên nụ cười như muốn nói “ngươi dám uống một mình thì ngươi chết chắc rồi”, không chút khách khí rút hai túi hạt dẻ rang thơm ngào ngạt kia ra.
“Ta không được ăn, ngươi cũng không được ăn.” Thiếu niên tàn nhẫn nói.
Cửu quận chúa vươn tay, cố giật lại túi hạt dẻ: “Có gì từ từ thương lượng, từ từ thương lượng đi, hạt dẻ để nguội ăn không ngon……”
Tuy rằng hắn không có hứng thú với hạt dẻ rang, nhưng chúng đều là do hắn mua.
Thiếu niên suy nghĩ một chút, keo kiệt đặt một hạt dẻ xuống, ánh mắt lạnh lùng: “Con nhóc kia có được uống canh cá không?”
Hắn không được uống canh cá, con nhóc kia cũng không được phép uống một miếng.
Cửu quận chúa đảo mắt loạn xạ, cuối cùng mới dừng lại ở chiếc túi hạt dẻ rất ngon mà hắn mua, lại rất rối rắm, có nên nói thật hay không nhỉ?
Câu trả lời không cần nói cũng biết.
Thiếu niên bỏ một nắm hạt dẻ xuống, vẽ mặt bình thản: “Uống được mấy bát?”
“Chỉ một bát!” Cửu quận chúa buột miệng thốt ra.
Thiếu niên nhìn ra thủ đoạn nhỏ của nàng: “Một bát là của nó hay của ngươi?”
Cửu quận chúa ngửi ngửi một nắm hạt dẻ trên bàn, tay mắt lanh lẹ cất ngay vào túi, sợ hắn lại đổi ý, tỏ ra hợp lý hợp tình nói: “Cô bé uống nhiều canh cá để bổ thân thể thì thế nào? Tiểu Ngọc được ta đưa xuống núi, nếu đưa cô bé đến gặp mẹ mình trong thể trạng đói meo gầy gò, lòng ta đây cũng áy náy lắm chứ?”
Ta đây là Cửu quận chúa tự sinh tự diệt, đi trên đường ăn cái gì cũng không ngại, nhưng thân thể cô nhóc suy nhược, nếu không lưu ý ăn uống, dưỡng thương trên thân thể cho tốt có thể để lại di chứng, vài năm nữa, có khi điều dưỡng đến đâu cũng không tốt lên được.
Người thiếu niên lại không muốn nghe nàng giải thích về thân thể của người khác vì điều đó chả có liên quan gì đến hắn, vì thế chỉ hừ lạnh một tiếng, cầm hai túi hạt dẻ lên, xoay người rời đi.
Trong lòng Cửu quận chúa rêи ɾỉ, do dự hướng về phía bóng lưng của hắn, muốn nói lại thôi.
Thiếu niên đi đến cạnh cửa thì dừng lại, trong nháy mắt lại xoay người quay về, vẻ mặt không vui, đặt mạnh hai túi hạt dẻ lên bàn, hơi nghiêng người nhìn chằm chằm vào mắt của nàng, nói: “Đứng dậy, theo ta.”
Cửu quận chúa chớp chớp mắt: “Đã muộn thế này còn muốn đi đâu?”
Thiếu niên hùng hổ nói: “Đi mua cá!”
Chỉ là đi mua một con cá, bộ dáng đó chẳng khác nào là muốn đi gϊếŧ người.
Phụt.
Cửu quận chúa không nhịn được cười ra tiếng, thiếu niên nheo mắt, định lấy lại hạt dẻ, Cửu quận chúa vội vàng chụp lấy tay hắn, rối rít: “Mua mua mua, chúng ta mua luôn hai con cá đi, được không?”
Thiếu niên cũng không nói là được hay không, cuối cùng vẫn ngầm đồng ý cho nàng mua hai con cá, một con kho, một con hầm.
………
Đêm rằm, trăng tròn sáng tỏ, không khí hơi se lạnh.
Buổi tối, Cửu quận chúa nằm trên giường ngắm trăng ngoài cửa sổ, lơ đãng suy nghĩ đến vài chuyện, vô thức lại luôn nghĩ đến.
… Đi mua cá!
Cửu quận chúa lại cười thành tiếng một lần nữa, vì để không đánh thức Tiểu Ngọc đang ngủ ở sát vách mình, nàng phải kéo chăn lên che mặt mà cười tiếp.
Tại sao khi tức giận mà hắn lại đáng yêu như thế chứ? Thậm chí còn đáng yêu hơn cả Tiểu Ngọc.
Ngày hôm sau, Cửu quận chúa đã dậy từ rất sớm, nhàn rỗi nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, liền nghe thấy một đôi tiểu tình nhân sát vách vừa sáng sớm đã bắt đầu tình chàng ý thϊếp, cũng nghe thấy tiếng rao lớn của người bán hàng rong ở dưới lầu, nhưng lại không nghe thấy phòng đối diện phát ra động tĩnh gì.
Tiểu Ngọc cũng đã thức dậy, mơ màng chui vào lòng Cửu quận chúa lẩm bẩm đói và muốn ăn cơm, Cửu quận chúa đưa Tiểu Ngọc đi rửa mặt sau đó đi gõ cửa phòng thiếu niên, kêu hắn cùng xuống ăn sáng, nàng không muốn dẫm vào vết xe đổ tối hôm qua.
“Lão Đại, dậy đi, chúng ta cùng đi ăn sáng nào!”
Hét liên tục mấy lần cũng không có ai trả lời, Cửu quận chúa bối rối nhìn cánh cửa đóng chặt.
Không phải vừa mới sáng sớm hắn đã ra ngoài rồi chứ?
Đang nghĩ vậy, bỗng có một mảnh giấy được đẩy ra qua khe cửa.
“Bánh bao thịt, cà pháo muối.”
Giấy trắng mực đen, vô cùng rõ ràng, bút tích sạch sẽ, nét bút cao ngạo, nhưng thật ra cũng khá giống với khí chất thiếu niên hắn.