Trận kể hôm nay thuyết thư tiên sinh thu được đầu chén, sau khi bãi diễn hắn ta đếm đếm thử, phát hiện lần này gần như là kiếm được nhiều nhất, nghĩ cũng biết đề tài Cửu quận chúa và nam tử thần bí kia nhất định sẽ là nguồn tài phú của hắn ta.
Thuyết thư tiên sinh cao hứng một phen, trên đường về hắn ta mua một vò rượu, một con gà quay, hùng hùng hổ hổ đá văng một tiểu khất cái đang ngồi xổm ven đường, trong miệng là tiếng mắng chửi thô tục, sau đó lại vui vẻ đi vào tiểu viện nhà mình, đi được hai bước mới nhớ ra bản thân chưa đóng cửa, hắn ta bèn xoay người đóng cửa lớn lại.
Kẽo kẹt.
Phía sau truyền đến tiếng đóng cửa thật trầm, hệt như tiếng gõ khúc mộc trong câu chuyện của hắn ta.
Thuyết thư tiên sinh bỗng nhiên run rẩy, hắn ta cảnh giác quay đầu lại, chỉ thấy một tiểu thiếu niên mặt mày sạch sẽ tuấn tú đang đứng dưới bóng râm của mái hiên.
Đang lúc hoàng hôn, ánh chiều tà hơi hơi phiếm hồng phân bậc thang đầy rêu kia làm hai nửa, chân thiếu niên đang đôi ủng đen, từ từ bước xuống, bên hông ủng đều có đính xinh xích bạc có hình mặt trăng.
Thuyết thư tiên sinh chất vấn hắn là người phương nào, ai ngờ vừa mới mở miệng, đầu lưỡi bỗng cảm nhận được một sự lạnh lẽo hệt như lưỡi đao xoáy vào.
Thiếu niên thong thả ung dung đứng ở dưới bậc thang, hai chân thon dài che mất ánh chiều ta, nửa người trên ẩn trong bóng râm của mái hiên, đôi mắt đen thuần phác họa ra chút hồng của hoàng hôn.
“Lời nhắc nhở đến tử nam tử thần bí”, thiếu niên hơi hơi mỉm cười: “Tốt nhất là đừng nói chuyện.”
Thuyết thư tiên sinh căn bản chẳng để đứa nhỏ chùi mũi chưa sạch này vào mắt: “Ngươi… a!!!!”
Hắn ta chỉ có thể phát ra hai âm thanh thì máu tươi đã tràn đầy miệng, sau một thoáng mờ mịt là nỗi đau xuyên tim.
Thuyết thư tiên sinh đau đến mức cong eo, che miệng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đau đến mức cả người run rẩy.
Thiếu niên cười như không cười nói: “Không phải đã nhắc nhở ngươi rồi hay sao? Tốt nhất là đứng nói chuyện.”
Mắt thuyết thư tiên sinh chứa đầy nỗi kinh sợ, tựa như bản thân gặp phải quỷ.
Thiếu niên không nhanh không chậm mà gập ngón trỏ của mình lại, một loại cổ to chừng ngón tay cái xuất hiện trên đầu ngón tay hắn, tiểu cổ nho nhỏ ngoan ngoãn cọ cọ ngón tay hắn, rõ ràng là mang theo ý tứ lấy lòng.
“Nó gọi là Thực Nhân Cổ, là loại kén ăn nhất, rất khó nuôi dưỡng, bởi vì nó chỉ thích ăn người, mà nơi nó thích ăn nhất chính là đầu lưỡi người ta. Nói đến cũng khéo, lâu rồi nó chưa được cho ăn, hôm nay vừa lúc có thể cho nó no nê một bữa. Đúng rồi, ngươi muốn biết nó ăn cơm thế nào không?”
Thuyết thư tiên sinh hiển nhiên không muốn biết.
Thiếu niên làm như không thấy hắn ta đang sợ hãi, hắn nâng tay mình lên, cách bài bước, đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm vào thuyết thư tiên sinh, phảng phất xem đối phương như một miếng thịt khô vô vị.
“Ngươi nói một lời, nó sẽ gặm một miếng lưỡi của ngươi, ăn từ đầu lưỡi đến cuối lưỡi, chờ ăn hết rồi nó sẽ bò xuống thanh quản của ngươi, sau đó theo yết hầu từng chút từng chút đi vào thân thể ngươi, đến lúc đó nó sẽ coi thân thể ngươi như đất ấm, chờ lần sau nó đói sẽ từ từ gặm từ bên trong ra ngoài.”
“Yên tâm, nó sẽ chừa lại não của ngươi để ăn cuối cùng, để cho ngươi có thể thanh tỉnh cảm nhận được nỗi tuyệt vọng bị người ta ăn tươi nuốt sống.”
Thiếu niên nói vô cùng nhẹ nhàng, nhưng lời qua tai của thuyết thư tiên sinh lại hệt như tiếng Diêm Vương gọi đến.
Hắn ta không muốn chết.
Hắn ta không muốn chết!
Thuyết thư tiên sinh nghiêng ngả lảo đảo ngã vào trước bậc thang, hắn ta muốn ôm lấy chân thiếu niên cầu xin hắn buông tha mình, yết hầu của hắn ta không ngừng nuốt xuống hỗn hợp nước bọt và máu, ậm ừ sợ hãi phát ra một ít âm thanh mơ hồ.
Hắn ta thậm chí còn chẳng cảm giác được sự đau đớn từ đầu lưỡi, tâm sợ hãi đã đủ gϊếŧ chết hắn ta rất nhiều lần rồi.
Trong nháy mắt khi hắn ta nhào qua, thiếu niên nhẹ nhàng nghiêng người, phục sức bằng bạc trên người phát ra tiếng leng keng.
Vẻ mặt thiếu niên vô cùng ghét bỏ, dường như chẳng cảm nhận được rằng thuyết thư tiên sinh đang thống khổ, hắn xoay người đi ra cửa, vừa đi vừa lẩm bẩm.
“Dính máu rồi A Cửu sẽ không hoài nghi chứ nhỉ?” Thiếu niên dừng một chút, nhíu nhíu mày, hơi lo lắng mà tự nhắc nhở mình: “Lần sau phải cẩn thận một chút, không thể tùy tiện thấy màu.”
Thuyết thư tiên sinh ở phía sau trơ mắt nhìn cánh cửa gỗ chầm chậm đóng lại, đầu lưỡi của hắn ta đã bị sâu cổ gặm đến mất đi tri giác, chỗ yết hầu truyền đến cảm xúc lạnh như băng, trơn trượt buồn nôn.
Cả người thuyết thư tiên sinh run lên, đột nhiên phun ra một mớ hỗn độn gồm máu và thịt vụn.