Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiếu Niên Miêu Cương Lại Đi Cướp Cửu Quận Chúa Trên Đường Hòa Thân

Chương 21

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đương nhiên nàng cũng từng hỏi qua, thế những nữ hài nhát gan này vừa nhìn thấy thiếu niên thì đã sợ hãi đến mức chẳng dám nói lời nào, Cửu quận chúa cảm thấy nhất định là bởi vì thiếu niên cứ hù dọa nó, nào là đòi móc mắt người ta, cắt đầu lưỡi các thứ.

Mấy chuyện đẫm máu thế này thật là chẳng tốt với hài tử tý nào.

Cửu quận chúa tận tình khuyên bảo nói: “Lão đại à, về sau ngươi đừng có làm trò như vậy, đừng có nói mấy thứ linh tinh nguy hiểm trước mặt nữ hài như vậy, hài tữ thật sự rất đơn thuần, sẽ tin là thật đó.”

Thiếu niên liếc nàng một cái, nghĩ thầm cho đến bây giờ chỉ có nàng tin lời của hắn là lời nói đùa, cũng chẳng biết là ai đơn thuần dễ lừa gạt hơn ai.

Nhưng ngoài miệng thiếu niên vẫn đáp cho có lệ: “Biết rồi.”

Cửu quận chúa còn muốn nói gì đó thì hắn đã chen lời trước: “Ta sẽ cố gắng.”

Sẽ cố gắng có nghĩa là tùy tâm tình.

Đường xuống núi không dài, nữ hài chỉ đường vài lần, Cửu quận chúa và thiếu niên đã thuận lợi đi đến chân núi, dưới chân núi có một cái làng nho nhỏ, từ phương xa truyền đến tiếng chó kêu, trong không khí còn thoang thoảng mùi cơm.

Cửu quận chúa có chút đói bụng.

Bụng của nữ hài cũng râm ran ra tiếng.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, Cửu quận chúa trông mong đưa mắt nhìn thiếu niên đang chẳng có tinh thần gì.

“Ta đói bụng.” Nàng nói.

Tiểu nữ hài cũng nói be bé theo: “Ta cũng đói bụng.”

Thiếu niên buồn bực: “Lúc các ngươi đói nhìn ta thì có thể no được à?”



Cửu quận chúa vội vàng nịnh bợ hắn: “Bởi vì ngươi tú sắc khả nhan*, ta vừa nhìn ngươi liền no lưng bụng nha.”

Nữ hài kia nghẹn một lát, không biết nên nói thế nào, nó dứt khoát chẳng nói lời nào, dùng sức gật đầu tỏ vẻ phụ họa.

Thiếu niên này nhìn một lớn một nhỏ có biểu tình chẳng khác gì nhau này mà cảm thấy có chút cạn lời, hắn lục loại từ trong tay nải ra bánh màn thầu và thịt khô lúc sáng Cửu quận chúa đưa cho hắn.

Hắn không đói bụng, bèn đi sang một bên, mợt tay chống cằm nhìn một lớn một nhỏ đang ngồi bên kia gặm màn thầu và thịt khô, vừa gặm vừa nói chuyện phiếm.

“Tiểu muội muội à, muội tên là gì nha?” Cửu quận chúa hỏi.

“Ta tên là Tiểu Ngọc, tỷ tỷ, tỷ tên gì vậy nha?”

Cửu quận chúa híp híp mắt cười: “Không nói cho ngươi biết.”

Tiểu Ngọc ngẩn người, không nghĩ đến tâm tư của người trưởng thành hiểm ác như vậy, nó mếu máo, nước mắt lưng tròng, Cửu quận chúa chỉ vào thiếu niên đang đua đưa chân cách đó không xa, đe dọa nói: “Muội mà lại khóc thì hắn thật sự sẽ đánh muội đó.”

Tiểu Ngọc nuốt nuốt nước miếng, yên lặng đem miếng thịt khô cuối cùng đưa cho cửa quận chúa như dùng để hối lộ, Cửu quận chúa vừa lòng mà mượn hoa hiến phật đưa cho thiếu niên.

Thiếu niên liếc mắt nói: “Ta không cần đồ vật người khác không cần nữa.”

“Vậy à.”

Cửu quận chúa chẳng quen hắn, chờ đến lúc hắn đói thì sẽ biết một miếng thịt khô này trân quý cỡ nào, ăn nhiều một chút thì lại có thêm chút sức.

Thiếu niên thấy vậy lại càng không vui, hắn nhìn Cửu quận chúa đang hồn nhiên chẳng chút phát giác, lại nhìn về phía Tiểu Ngọc nhát gan, nụ cười trên mặt càng tươi, cười đến mức Tiểu Ngọc sợ hãi nấc một cái.

Sau khi ăn uống no đủ, Cửu quận chúa bắt đầu tự hỏi nên sắp xếp Tiểu Ngọc thế nào, nghĩ tới nghĩ lui nàng lại nghĩ đến một chuyện khác.

“Khi đó Tiểu Ngọc sao lại xuất hiện ở chỗ ngươi trốn?” Cửu quận chúa lặng lẽ hỏi thiếu niên.



Thiếu niên lặp lại nguyên câu này cho Tiểu Ngọc nghe.

Dáng ngồi của Tiểu Ngọc rất ngoan, nó nói: “Ta chơi trốn tìm, trốn ở chỗ chẳng ai tìm thấy.”

Cửu quận chúa lại phát sầu, Tiểu Ngọc hiển nhiên là người trong trại, hiện giờ nàng bắt cóc hài tử nhà người ta, nếu như cha mẹ Tiểu Ngọc biết được, còn chẳng phải sẽ đuổi gϊếŧ nàng đến chân trời góc biển hay sao? Nhưng mà nếu đưa Tiểu Ngọc quay về, vậy chuyến này bọn họ trốn không công rồi.

Tiểu Ngọc giơ tay lên: “Tỷ tỷ, ta muốn tìm mẹ ta.”

Cửu quận chúa nghi hoặc: “Mẹ ngươi không ở trên núi à?”

Tiểu Ngọc nói: “Mẹ ta và phụ thân cãi nhau, mẹ mang theo thật nhiều người bỏ đi rồi, đã lâu chẳng tìm phụ thân ta, phụ thân không cho ta gặp mẹ, nhưng mà ta rất nhớ mẹ, mẹ nhất định cũng nhớ ta, tỷ tỷ, ngươi có thể dẫn ta đi tìm mẹ không?”

Nếu là như vậy, dẫn Tiểu Ngọc đến chỗ mẹ của nó, hình như cũng xem như là làm chuyện tốt.

Cửu quận chúa còn chưa hé miệng thì thiếu niên đã nói: “Có thể.”

Tiểu Ngọc lập tức nở nụ cười tươi như hoa.

Thiếu niên híp mắt nói: “Thù lao chính là vòng đeo cổ của ngươi.”

Từ xưa đến nay đây là lần đầu tiên Cửu quận chúa thấy thiếu niên cò kè mặc cả với người khác, đặc biệt là khi người kia chỉ là một đứa nhóc bốn năm tuổi, nàng đột nhiên thấy ngạc nhiên, nhưng chờ đến khi nàng nhìn theo tầm mắt của hắn, lại á khẩu chẳng nói nên lời.

Vòng cổ của Tiểu Ngọc vậy mà lại là vòng châu chấu cỏ mà Cửu quận chúa đưa, phía cuối sợi dây còn có một hình trái tim nho nhỏ, đã bị mài nhỏ không ít.

Ánh mắt của thiếu niên hơi nguy hiểm, như có như không nhìn Cửu quận chúa, rất có ý vị uy hϊếp “nếu như ngươi không đồng ý ta lập tức thả cổ hù chết nó”.

Cửu quận chúa: “…”
« Chương TrướcChương Tiếp »