Động tác của thiếu niên ngừng lại một chút, sau đó lại ung dung thong thả mà đóng nắp hộp trang sức lại: “Ngươi nhìn lầm rồi.”
“Nhưng mà…”
“Chỉ là thả cổ ra hít không khí một chút thôi, quá nhàm chán đối với chúng nó cũng không tốt lắm, vừa lúc có thể mượn cơ hội này làm chúng nó thay đổi thích ứng hoàn cảnh mới.” Thiếu niên cầm hộp trang sức, bàn tay căng thẳng giấu ra phía sau, sau đó lại tủm tỉm cười nói: “A Cửu, chúng nó nói rất thích nhà mới, bảo ta cảm ơn ngươi.”
Chúng nó thích thì tốt.
Cửu quận chúa có chút ngượng ngùng, nàng sờ sờ cổ dịch dung trên tóc, nhỏ giọng nói cho nó biết chờ nó rời khỏi đây sẽ cho nó xem nhà mới.
Thiếu niên không chút để ý mà đứng ở giữa nàng và nữ hài, bạc sức treo bên hông bị gió thổi nhẹ nhàng đung đưa, vòng bạc cao cao đẩy ngọn tóc đuôi ngựa lẳng lặng rũ trên mua bàn tay.
Ở phía sau hắn, nữ hài trong lúc vô tình nhìn thấy cổ hoạt động trên mạch máu màu xanh lá dầy đặc của hắn, biểu tình thẹn thùng trong nháy bắt bị thay thế bởi hoảng sợ.
Nữ hài bị dọa khóc.
Cửu quận chúa ngốc ngốc chớp mắt vài cái, tay mắt lanh lẹ nhào qua che miệng nữ hài lại, quay đầu nhìn về thiếu niên đang bày vẻ chẳng có việc gì, nhỏ giọng thúc giục: “Nhân lúc còn chưa bị phát hiện chúng ta nhanh chạy đi.:
Nói xong, nàng một tay nhấc nữ hài lên, một tay che miệng nó, dù là vội vàng chạy trốn cũng không quên xin lỗi: “Nhóc à, xin lỗi xin lỗi, chờ chúng ta ra ngoài ta sẽ thả ngươi trở về, yên tâm, bọn ta là người tốt, sẽ không làm gì ngươi đâu.”
Nữ hài nước mắt lưng tròng ôm lấy eo nàng, thật cẩn thận mà nhìn nhìn thiếu niên đang cất bước không nhanh không chậm kia, sau đó nó co rúm đầu lại vùi đầu vào xiêm y của Cửu quận chúa.
Mà nhóm mã tặc sau khi nghe thấy động tĩnh đuổi tới thì chỉ nhìn thấy cây cối khô héo cùng một hộp trang sức trong bụi cỏ.
Cửu quẫn chúa “bắt cóc” nữ hài chạy một đoạn rồi mới phản ứng lại.
“Vì sao ta lại phải mang theo nàng ta chạy trốn? Không mang theo nàng ta sẽ chạy nhanh hơn, mang theo nàng ta còn phải lo lắng chỗ thả nàng ta lại có nguy hiểm gì hay không…”
Thật sự là tự tìm phiền toái cho mình.
Cửu quận chúa hối hận không kịp.
Thiếu niên giơ tay lên: “Ta có thể giúp ngươi giải quyết phiền toái này.”
Nữ hài thấy hắn như vậy lập tức sợ đến mức khóc nấc lên, theo bản năng ôm lấy đùi Cửu quận chúa mà khóc.
Cửu quận chúa: “Ngươi đừng dọa đến nàng ta, chờ đến lúc thả nàng ta xuống, nàng ta bị dọa sợ khóc rống lên thì ngươi có thể dỗ được sao?”
Thiếu niên mỉm cười: “Không dỗ được thì cắt lưỡi đi là xong.”
Nữ hài đang chuẩn bị khóc lớn nghe hắn nói thế thì chẳng khóc được nữa, nó chỉ có thể nấc mấy cái, bộ dáng ủy khuất khiến cho Cửu quận chúa mềm lòng, nàng lục lọi trong bao quần áo, hồi lâu sau mới tìm thấy dây châu chấu cỏ mà đem qua thiếu niên thắt cho nàng.
Tuy là nàng rất đau lòng, chẳng muốn tặng cho người ta, nhưng mà sau khi rối rắm xong nàng vẫn cho nữ hài, dỗ nó vui vẻ.
Lần này đến phiên thiếu niên không vui.
Cửu quận chúa lại phải quay đầu lại dỗ thiếu niên, mặt thiếu niên chẳng có chút biểu cảm, hắn nhìn chằm chằm dây châu chấu cỏ trong tay nữ hài, cười lạnh: “Chi bằng đôi tay kia cũng mang đi băm ra cho cổ ăn đi.”
“Cổ nhà ngươi sẽ không ăn mấy thứ lung tung rối loạn ấy đây!”
“Thứ gì cũng có lần đầu tiên, cứ thử xem sao.”
Nữ hài lại bị dọa khóc.
Cửu quận chúa: “…”
Cửu quận chúa quyết định trước tiên vẫn nên chạy trốn trước.
Bọn họ không tìm ra phương hướng, chạy loạn đến một nơi, sau đó thì ngừng ở một nơi hoang dã tương đối trống tãi, chung quanh chẳng có ruộng đồng nhà cửa gì để làm nhà, liếc mắt nhìn qua thật sự chẳng phân rõ đông tây nam bắc thế nào.
Cửu quận chúa chẳng trông cậy vào việc thiếu niên biết đường, hắn mù đường, thế nên tiếp theo chỉ có thể trông cậy vào bản thân nàng, kết quả hai người hệt như ruồi bọ chẳng có đầu, vòng một vòng lớn cũng chẳng tìm thấy đường xuống núi.
Cửu quận chúa thật mệt mỏi.
Nàng muốn tự sa ngã.
Cửu quận chúa vừa định xúi giục nữ hài khóc vài tiếng để dẫn dụ nhóm mã tặc đến dẫn đường, thế nhưng nữ hài đã nhẹ nhàng túm lấy vạt áo của nàng, chỉ chỉ bên trái, sợ hãi nói: “Đi đến đo.”
Cửu quận chúa và thiếu niên liếc mắt nhìn nhau, nữ hài không dám nhìn thiếu niên, sau khi nói xong vội vàng trốn ra sau lưng Cửu quận chúa.
Dưới sự chỉ dẫn của nữ hài, Cửu quận chúa và thiếu niên cuối cùng cũng tìm được đường đi bình thường, Cửu quận chúa nắm nữ hài cạnh bên sườn eo của mình, thiếu niên thì đi bên kia.
Cửu quận chúa liếc mắt nhìn tóc đen trên đỉnh đầu của nử hài, nhỏ giọng hỏi thiếu niên: “Lại nói, sau tự nhiên nàng ta sợ hãi ngươi như vậy? Ban đầu ánh mắt nàng ta nhìn ngươi rất sùng bái cơ mà.”
Thiếu niên hất hất bím tóc của mình, lười biếng nói: “Ngươi tự hỏi nàng ta đi.”