Chương 2

Thật ra, sau ngần ấy năm chống đối Lục quận chúa, Cửu quận chúa đã thò được một lượng lớn nữ trang của nàng ta, Lục quận chúa lại là người rất sỉ diện, không muốn để người khác biết đồ của nàng bị Cửu quận chúa thò đi mất, nên trận này xong cũng cố mà ngậm bồ hòn, chờ lần sau bị đánh sẽ đem chuyện nữ trang này rêu rao khắp phố chợ.

Cửu quận chúa rất yêu cái tính sỉ diện này của Lục quận chúa, tuy sau vụ việc nàng phải bị gia pháp trừng trị một trận, nhưng một chút đớn đau thể xác so với vàng thật bạc trắng thì có đáng là bao!

Dù vương phủ chán ghét nàng, nhưng cũng sẽ vì giữ thể diện mà giải quyết ổn thỏa mọi chuyện cho nàng, miễn là nàng không gây họa lớn liên quan đến mạng người thì muốn đánh Lục quận chúa bao nhiêu chẳng được.

Hai lão cha nhà quận chúa đối phó với nhau làm chi? Không ai muốn cúi đầu trước ai để rồi nàng đây phải chịu đựng Lục quận chúa độc địa kia.

Cửu quận chúa vui vẻ xếp đồ vào tay nải, dự định mang thương tích tẩu thoát ngay trong đêm, nào ngờ vừa ăn tối xong, Khánh Tu Đế đã sai người tóm lấy nàng đang ngơ ngác ném lên kiệu.

Khởi hành…

Lão thái giám hô…

Cung tiễn Cửu quận chúa xuất giá!

Cửu quận chúa vén màn kiệu, bên trái bốn người lực lưỡng, bên phải bốn người mặc binh giáp sẵn sàng, cuối cùng quay đầu nhìn ra đằng sau, đoàn tiễn đưa dài dằng dặc, lập tức trầm mặc.

Đánh không lại.

Đo đếm cái lợi cái hại xong, Cửu quận chúa quyết định ngồi yên.



Lão thái giám bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, Cửu quận chúa không nên nghĩ tới chuyện đào hôn*, nhiều người vây xem như vậy, đến cả một con ruồi cũng không thoát được nữa là.

*Trốn thực hiện hôn sự.

Cửu quận chúa thở dài gặm lương khô, chỉ chỉ vào con ruồi vừa bay vào từ ngoài đám đông, lễ phép cười đáp: "Ngươi tới số rồi, mau bắt con ruồi to gan này cho ta!"

Kết quả, dưới sự truy bắt tức đến hộc máu của mười mấy con người, con ruồi này vẫn thành công giữ lấy cái mạng.

Lão thái giám bị con ruồi hạ nhục, giận dữ bỏ đi, lại còn bảo nha hoàn không được cho Cửu quận chúa ăn tối.

Cả ngày đói meo, nửa đêm Cửu quận chúa nhịn không nổi nữa, bò dậy muốn kiếm gì ăn, vừa bước ra khỏi kiệu liền bị lính canh ngăn lại, hỏi nàng có phải đang tính đào hôn không.

Cửu quận chúa không hề giữ chút hình tượng, trợn mắt: "Các ngươi không cho ta ăn tối, ta đói bụng cũng không được đi ra ngoài kiếm cái gì ăn sao? Đợi ta chết đói rồi, các ngươi mang cái thân xác thối rữa này đến Miêu tộc, nói với tộc trưởng bọn họ, các ngươi đã đưa nương tử của thiếu chủ đến rồi đây, tuy là nàng đã chết nhưng các ngươi cũng đã đưa thi thể đến nơi ha! Chắc bọn họ sẽ cảm động rớt nước mắt mà đội ơn lũ man rợ các ngươi lắm nhỉ?”

Lính canh: "……"

Lính canh bị chọc tức xanh mặt bí mật dẫn người đánh lão thái giám mồm mép đê tiện này một trận.

Mỗi ngày, thú vui lớn nhất của Cửu quận chúa chính là khıêυ khí©h lũ người này đánh nhau, hôm nay để tên này đánh tên kia là hay nhất, ngày mai để tên kia trùm bao đánh tên nọ tả tơi một trận, xem chó cắn chó thật là thích làm sao.

Thái độ lạc quan và bất cần của Cửu quận chúa dần dần làm đám người này mỏi mệt, đang đi nửa đường, nàng bảo muốn đi vệ sinh, sẽ không còn mười tám nha hoàn kè kè đi theo, nửa đêm nàng đói bụng ăn vụng, cũng chẳng còn tám người lực lưỡng theo sát không rời nửa bước.



Cửu quận chúa khá ưng ý với sự thay đổi này, nó đồng nghĩa, cuộc đào hôn đã thêm một bước tiến gần thành công hơn.

Đêm nay tới biên cương, Cửu quận chúa vẫn trốn ra ngoài tìm bữa tối như thường lệ, bọn lính canh gác lương khô và đồ ăn vặt nhắm một mắt, mở một mắt trước hành vi trục lợi của nàng, nhưng tiếc thay, cái nhắm một mắt của bọn họ lại nằm trong âm mưu của Cửu quận chúa.

Sau khi hạ gục một vài lính canh, Cửu quận chúa dáo dác nhìn quanh một lượt, nhân lúc chưa ai phát hiện, nàng lột áo của lính canh, gom một lượng lớn của hồi môn có giá trị cho vào tay nải chuẩn bị bỏ trốn.

Cửu quận chúa bất cẩn quay người lại, bỗng đâm sầm vào một lòng ngực thoang thoảng hương thơm.

Leng keng leng keng.

Leng keng leng keng.

Thiếu niên trong trang phục đen đỏ đứng dưới ánh trăng, nước da trắng trẻo, hàng mi cong vυ"t, ánh mắt sáng ngời, trên tai phải và mái tóc đen đeo một chuỗi trang sức bằng bạc óng ánh dưới ánh trăng.

Dưới tai phải của thiếu niên thắt một bím tóc nhỏ buộc bằng dây đỏ, treo thêm hai món trang sức bằng bạc sáng bóng, đung đưa trong gió đêm.

Leng keng leng keng.

Leng keng leng keng.

Những món trang sức bạc trên người thiếu niên khẽ vang trong gió, ẩn khuất giữa những tiếng ngáy xa.