- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Thiếu Niên Miêu Cương Lại Đi Cướp Cửu Quận Chúa Trên Đường Hòa Thân
- Chương 17
Thiếu Niên Miêu Cương Lại Đi Cướp Cửu Quận Chúa Trên Đường Hòa Thân
Chương 17
Cửu quận chúa vốn dĩ chẳng muốn tính toán đối nghịch cùng mã tặc, nàng còn có chuyện khác muốn làm, đang định đồng ý thì bị thiếu niên chẳng chút để ý mà đánh gãy lời nói của nàng.
“Muốn chúng ta xin lỗi trước, vậy thì các ngươi phải xin lỗi đoàn xe mà các ngươi cướp trước.” Thiếu niên từ trong đĩa gần đấy gắp ra hai miếng cải trắng.
Quân sư không ngờ hắn sẽ thình lình nói như vậy, hắn ngẩn người trong phút chốc.
Cửu quận chúa bỗng có hứng thú, nàng vừa gặm màn thầu chấm tương, vừa thêm mắm dặm muối, nói: “Đúng vậy nha, hôm qua các ngươi đoạt hết đoàn xe của người ta, lại còn trói những người già và hài tử lại, còn gϊếŧ chết hết mấy hộ vệ, nếu các ngươi muốn nói đạo lý với bọn ta, thì phải công bằng, các ngươi phải làm gương tốt trước đi nhỉ? Ít nhất phải chứng minh với chúng ta là các ngươi có thành ý nói đạo lý với bọn ta.”
Ở đây có bốn người, mà người am hiểu chuyện lừa dối người khác chính là thiếu niên và quận chúa, hai người về một chiến đối thì hẳn là có thể lừa dối qua mặt kẻ khác.
Quân sư và Đại Quỷ cứ vậy hồ đồ mơ mang bị hai người bọn họ đảo khách thành chủ mà đuổi đi, trước khi đi còn phải lấy ra hai lượng bạc làm tiền đặt cọc.
Vì sao phải để lại tiền cọc, quân sư và Đại Quỷ bị lừa dối đến mức quên hỏi luôn.
Cửu quận chúa cầm được hai lượng bạc thì vô cùng vui mừng, chưa dịp hai người kia còn chưa kịp phản ứng lại đã vỗi vàng vơ lấy mớ màn thầu và thịt khô dư lai6, sau đó kéo thiếu niên chạy trốn.
“Trước khi đi chúng ta đi lấy lắc tay bảo bối trong tay nải của ta đã.”
“Lắc tay?”
“Là thứ lần trước ngươi cho ta ấy.” Cửu quận chúa nói: “Đó là lễ vật đầu tiên mà ta được nhận, không thể bỏ lại được, thường ngày ta còn chẳng nỡ mang trên người mà, vậy nên mới để trong bao quần áo.”
Ánh mắt thiếu niên sâu thẳm, nhìn về phía nàng.
Cửu quần chúa đi ở phía trước, mở đường, nàng chỉ chỉ cây cối ở phía bên phải, sắp xếp: “Lúc chúng ta đi từ bên đó sang, trước khi tiến vào trại ta nhìn thấy có một đứa nhóc nấp bên gốc cây nhìn trộm chúng ta, con đường nhỏ này hẳn là chỗ giấu đồ vật của nó, chúng ta lén phá đi!”
Nàng thật sự rất xấu xa.
Cửu quận chúa cười tủm tỉm, chống nạnh nói: “Tóm lại trước khi đi chúng ta phải xem trong trại có bảo bối gì đáng giá hay không, chúng ta lặng lẽ lấy đi, coi như là bồi thường tổn thất tinh thần vì ngủ một đêm trong phòng chứa củi.”
Tay nải của bọn họ đều đặt cùng với đồ của đoàn kia, mấy thứ kia đều có ấn ký, hiệu cầm đồ nếu nhận ra mấy món ấn ký này, nàng không dám đảm bảo mấy món đồ này.
Ngay từ đầu Cửu quận chúa đã có kế hoạch đổi trắng thay đen, nàng vốn chẳng hề tính toán sự xuất hiện của mã tặc, ai ngờ bọn họ tự dâng đến cửa, nàng đành phải tương kế tựu kế, sau khi lấy được tay nải của bọn họ, nàng lại đào một ít thứ tốt từ trong trại ra, cũng không lỗ.
Về sau nếu có người phát hiện ra những thứ này đến từ đoàn xe hòa thân đi chăng nữa thì nàng đã sớm trốn mất rồi.
Cửu quận chúa cong eo dẫn đường, nhỏ giọng nói với thiếu niên: “Ngươi không biết đánh nhau, cho nên ngươi cứ tìm chỗ trốn đi, ta đi mượn gió bẻ măng một lúc. Nếu như ta bị người ta phát hiện ngươi lập tức quay về đường cũ, nhưng đừng về phòng chứa củi, tìm chỗ trốn tạm rồi chờ ta, nhớ lưu ký hiệu lại… Cứ dùng hạt dưa làm ký hiệu đi.”
Cửu quận chúa nghĩ nghĩ, quay đầu nhìn hắn: “Ngươi có cỗ không? Ngoại trừ Tiểu Dị.”
Thiếu niên nhìn nàng, mỉm cười, lại gật gật đầu.
“Có thể tự bảo vệ mình không?”
Thiếu niên lại gật đầu lần nữa.
Cửu quận chúa nhẹ nhàng thở ra, bước lên nửa bước, lại không yên tâm mà quay đầu nhìn lại: “Thật sự có thể tự bảo vệ mình chứ?”
Tươi cười trên mặt thiếu niên chẳng hề thay đổi, hắn khẽ búng ngón tay, trong không khí xẹt qua một tia lãnh lẹo, Cửu quận chúa nhìn theo phương hướng ngón tay của hán, phát hiện chỗ cây cối bên kia đều bị trúng độc đến khô héo.
“…”
Cửu quận chúa hít vào một hơi, nghiêm túc nhìn hắn: “Ngươi có loại cổ thế này sao? Là cái loại có thể giúp cho ta bách độc bất xâm?”
“Không có.”
“Vậy có thể giúp ta như kim cang bất hoại không?”
“Không có.”
“Khởi tử hồi sinh…”
“Không có cái nào cả.” Thiếu niên cười như không liếc nhìn nàng: ‘Nhưng mà trong tay ta có một loại cổ có thể khiến ngươi như sâu yêu lá yêu gốc cây kia, có muốn thử hay không?”
“…”
Cửu quận chúa bình tĩnh lại, nói gặp lại sau rồi lại chạy mất, đột nhiên nàng cảm thấy sau cổ mình lành lạnh, hai chân lảo đảo, khϊếp sợ quay đầu lại: “Ngươi sẽ không hạ cho ta loại cổ kia chứ?”
Thiếu niên cười cong cong mắt: “Đúng vậy.”
“Là gốc cây kia?!?”
“Đương nhiên không phải.” Thiếu niên hơi nhướng nhướng mày: “Một gốc câu làm sao có thể khiến ta lãng phí cổ trân quý như vậy.”
Vậy thứ gì sẽ khiến nàng yêu mãi không buông?
Thiếu niên nói lời đầy ẩn ý: “Tình cổ chỉ có thể hạ với vật sống, đối tượng chịu tác dụng cũng chỉ có thể là vật sống, động vật, hoặc là người.”
Cửu quận chúa nhìn xung quanh, phát hiện trừ bỏ hắn ra thì chẳng có vật nào còn sống cả, nàng nuốt nuốt nước bọt, nói: “Ngươi, ngươi đừng nói là ta với ngươi…”
Thiếu niên chỉ cười không nói, hệt như chẳng có chuyện gì mà vẫy vẫy tay: “Đi sớm về sớm, A Cửu.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Thiếu Niên Miêu Cương Lại Đi Cướp Cửu Quận Chúa Trên Đường Hòa Thân
- Chương 17