Thiếu niên sống mười bảy năm, Cửu quận chúa là người duy nhất khiến nhân sinh của hắn có một loại cảm xúc bất định muốn chủ động tìm hiểu, loại cảm xúc mang tên “tò mò”.
Nàng thần kỳ đến mức khiến người ta không nhịn được mà tìm tòi nghiên cứu mạch não của nàng, rõ ràng câu trước còn đang tức giận, câu sau đã quên mất câu trước bản thân vừa nói cái gì, ngẫu nhiên sẽ thần bí hề hề khiến người ta không nhìn ra ý thật của nàng.
Lá gan của nàng có khi lớn đến mức có thể lăn lộn cùng cổ trùng của hắn, có khi lại nhát gan đến mức ngay cả ngỗng cũng có thể rượt nàng chạy hai con phố.
Nghe nói nữ tử Trung Nguyên vô cùng coi trọng danh tiết, thế nhưng vào đến miệng nàng thì danh tiết là thứ có thể chơi đùa bất cứ lúc nào.
“Cái này là do thành kiến của mọi người thôi.” Cửu quận chúa tức giận bất bình nói: “Dân phong trong kinh thành cởi mở, hở một chút sẽ nhìn thấy một đám tiểu quan trong thanh lâu ở trên đường, hơn nữa mấy tiểu quan trong quán ấy đều là mấy ca ca xinh đẹp đáng yêu, tiểu thư và công chúa trong kinh thành đều thích đi dạo trong các quán ấy.”
“Làm sao ngươi biết được tiểu quan trong đó đều rất đẹp?” Thiếu niên cười như không cười hỏi nàng.
Ánh mắt của cửu công chúa có chút thất lạc: “Từng vô tình đi qua một lần, khụ, đương nhiên cũng chẳng phải do ta muốn, mà là Lục… Là Lục tỷ tỷ nhà ta tò mò tiểu quan trong thanh lâu nhìn thế nào, thế nên nàng vừa đe dọa vừa dụ dỗ ta cùng nàng đi đến đó, ngươi biết mà, ta chỉ là đứa nhỏ ăn nhờ ở đậu vô cùng đáng thương, người trong nhà nói cái gì thì ta cũng phải ngoan ngoãn nghe lời rồi.”
Thiếu niên nhìn nàng một lát, nhìn đến mức nàng hơi sởn tóc gáy, lại thầm nghĩ đến tột cùng là bản thân đã làm gì mà chọc hắn không vui rồi, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có cái “tiểu quan thanh lâu” này là đề tài mẫn cảm mà thôi.
Cửu công chúa vươn ngón tay ra chọc chọc cánh tay hắn: “Nhưng mà ta nói thật, ta thấy qua nhiều người rồi, ngươi là người tốt nhất.”
Thiếu niên hoàn toàn không yên tâm với lời nói của nàng, hắn dựa vào đám cỏ rồi ngáp một cái đầy lười nhác, sau đó lạnh nhạt nói: “Ngươi so ta với mấy ca ca tiểu quan trong kinh thành của ngươi?”
“Không phải nha, toàn kinh thành chẳng có ai đẹp bằng ngươi cả.” Cửu quận chúa áp sát vào người hắn, lấy lòng mà túm túm lấy bím tóc của hắn làm lay động trang sức bằng bạc hình lá cây của hắn: “Mọi người, cả nam lẫn nữ, già trẻ trai gái, có ngươi là đẹp nhất nha, ngươi nhìn xem, ngươi thắt bím tóc xong nhìn còn thanh tú đẹp đẽ hơn ca ca tỷ tỷ ở kinh thành.”
Thiếu niên hơi rũ mắt một chút, ánh mắt rơi vào bím tóc đang bị nàng nắm chặt trong tay, rồi lại nhìn chuông bạc trên bím tóc của nàng: “Từ khi nào mà ngươi chú ý đến mắt mày và bím tóc của ta dài quá đuôi mắt vậy?”
Cửu quận chúa giơ hai bím tóc của hắn lên trán, so so một chút, sau đó thuận tay cởi cả mái tóc đen nhánh kia xuống, rồi nhìn đôi mắt hắn, giảo biện như thế đúng tình hợp lý lắm: “Này chẳng đúng sao?”
Trời sinh Cửu quận chúa có một đôi mắt to tròn đáng yêu, bất đồng với khí chất nghịch ngợm không câu nệ tiểu tiết của nàng, mỗi khi nàng tức giận sẽ trừng to đôi mắt, toàn thân trên dưới toát ra một vẻ gì đó mềm oặt, nhìn thì dọa người nhưng thật ra chẳng thể tổn thương ai chút gì,
Hệt như một con ốc sên nỗ lực giả vờ làm con nhím, bị người ta chọc một chút lập tức lộ nguyên hình, nguyên hình lộ ra cũng chẳng hề sợ hãi, ngược lại còn giương nanh múa vuốt hù dọa người ta.
Thiếu niên quay đầu đi, cười ra tiếng.
“Không tức giận chứ?” Thấy hắn rốt cuộc cũng chịu cười, Cửu quận chúa thở phào nhẹ nhõm, dùng đuôi bím tóc của hắn cào cào vào mặt hắn.
Thiếu niên liếc mắt nhìn nàng: “Ta tức giận khi nào?”
“Ngươi không tức giận, vậy vừa rồi sao lại còn bày ra bộ dáng “ta rất là tức giận, ngươi nhanh dỗ dành ta đi” hả?”
Thiếu niên nắm lấy cổ tay đang cố tình quậy phá của nàng, ung dung thong thả mà rút bím tóc của bản thân ra khỏi tay nàng: “Bởi vì ta lớn thế này rồi mà chưa từng gặp qua ai đẹp mắt hơn ta, ngươi khen người khác xinh đẹp ta đương nhiên không phục rồi.”
“…Chỉ vậy thôi à?”
“Chỉ vậy thôi.” Thiếu niên hất hất bím tóc của mình, mắt cong cong: “Khắp thiên hạ này ta là đẹp nhất, ngươi không phục sao?”
Cửu quận chúa há miệng thở dốc, nàng muốn nói gì đó, nhưng khi đối diện với đôi mắt “không phục thì chúng ta cãi nhau” của thiếu niên, tức khắc chẳng còn lời gì để nói.
Bị hắn nói đến nghẹn lời khiến nàng cảm thấy vô cùng không phục, nhưng nàng cũng chỉ có thể bất lực trừng hắn nửa ngày, sau đó tức giận hốt lấy một nắm rơm rạ linh tinh ném vào trong ngực hắn.
“Lần sau ta mà tin ngươi nữa thì ta là heo.” Cửu quận chúa đá đá chân hắn: “Dịch vào trong kia một chút, ta muốn đi ngủ.”
Thiệu niên thuận theo nàng, dịch dịch vào người bên trong, lội ra một khoảng rơm rạ đã được đè xuống, Cửu quận chúa cũng chẳng chê bẩn, tay chân co lại rồi nằm xuống, sau đó thuận tay kéo vạt áo ngoài hai màu hồng đen của thiếu niên xuống, lót sau đầu, hoàn toàn không xem hắn là người ngoài.
Cửu quận chúa ngủ một giấc thật ngon, nàng vừa nằm xuống chẳng bao lâu đã ngủ mất, không biết là nàng mơ thấy cái gì, lúc ngủ cũng cười ngây ngô hai tiếng.
Thiếu niên cọ lớp tro bụi bám trên má nàng, sau đó cố ý dùng đuôi bím tóc của nàng cọ cọ mũi nàng hai cái.
Cửu quận chúa đang ngủ cảm thấy không thoải mái, nàng nhíu nhíu mày, xoay mặt qua nơi khác, trở mình tùy hứng, vạt áo đang bị nàng chiếm cứ cũng được giải thoát.
Thiếu niên buông bím tóc của nàng ra, chăm chú nhìn nàng một lát, sau đó giơ tay phía trước gương mặt đang ngủ của nàng mà quơ qua quơ lại, nàng không hề phản ứng.