Sắc mặt của Đại Quỷ đổi đổi: “Ta có gặp qua người Miêu Cương bao giờ? Hai người bọn họ lại như tình nhân giấu mình trong xe vụиɠ ŧяộʍ, toàn bộ đoàn xe này đều là người Trung Nguyên, làm sao lại lạc hai tên Miêu Cương vào đây? Ta thấy hai người bọn họ khẳng định là có ý định cố ý làm vậy để qua mặt!”
Cửu quận chúa và thiếu niên khoanh tay nghe hai người bọn họ cãi cọ.
Thả bọn họ đi thì sợ hai người bọn họ mật báo, mà không thả lại sợ trên người họ có độc, cuối cùng hai tên mã tặc thối lui một bước, tìm sợi dây thừng buộc lên cổ tay hai người.
Tên mã tặc hiểu được tương đối nhiều cảnh giác nói: “Bọn ta sẽ không khiến các ngươi bị thương, chờ bọn ta vận chuyển hàng hóa về sẽ tha cho cái ngươi, đồng thời các ngươi cũng đừng có ý đồ làm gì bọn ta, nếu không ai cũng đừng hòng sống sót.”
Cửu quận chúa dừng một chút, làm bộ sợ hãi mà rụt rụt đầu, một tiếng “vâng” khe khẽ gần như không thể nghe thấy.
Thiếu niên nắm lấy tay nàng, cúi đầu an ủi: “Sợ sao?”
Ở dưới góc khuất tối tăm, ánh mắt của thiếu niên nhiễm ý cười.
Cửu quận chúa nghẹn cười, âm thanh run rẩy gật đầu: “Rất sợ nha.”
Trong giọng nói của thiếu niên cũng đè ép ý cười, hắn cố giả vờ tỏ ra vẻ bình tĩnh: “Sợ thì trốn sau lưng ta.”
Hai gã mã tặc nhìn thấy bọn họ chen chúc cùng một chỗ, đều cảm thấy bọn họ chỉ là hài tử, có lẽ là thiếu gia và tiểu thư nhà nào đòi bỏ nhà trốn đi chơi, hẳn sẽ không tạo thành uy hϊếp quá lớn, thế nên hai tên kia liền xoay người nắm dây thừng kéo người đi.
Cửu quận chúa ngoan ngoãn trốn sau lưng thiếu niên, ở một nơi mà mã tặc không nhìn thấy len lén thảo lỏng dây thừng trên cổ tay hai người.
Nàng từng học qua cách tự cởi trói khi hai tay bị buộc lại, lúc này hành động của nàng nhẹ nhàng tự nhiên vô cùng, dây thừng không có rớt hết mà chỉ hơi lỏng ra, có thể dùng để bắt lấy thời cơ tạo bất ngờ.
Khi đi ngang qua trung gian đoàn xe, cửu quận chú chú ý đến thi thể của mấy hộ vệ nằm ngổn ngang ở đó, nữ nhân và người già đều bị bắt trói lại thành một nhóm, có người chia đao đứng làm thủ vệ.
Cửu quận chúa dời ánh mắt đi.
Mã tặc đẩy hai người lên một chiếc xe ngựa đơn độc bên cạnh, chỉ để lại một nam nhân mang mặc nạ trông coi, còn lại từng người từng người phân công vận chuyển hàng.
Thiếu niên hoạt động cổ tay một chút, rồi lại nhìn thoáng qua cửu công chúa đang nhìn xung quanh mấy người già trẻ lớn bé bị trói thành một cụm kia.
“Ngươi muốn cứu bọn họ?” Thiếu niên không chút để ý nói.
Cửu quận chúa chớp chớp mắt, lắc đầu rất khẽ: “Không cần cứu bọn họ, mã tặc trói bọn họ lại mà không gϊếŧ sạch có nghĩa là chúng không định tàn sát những người tay không tất sắt trói gà không chặt này, chờ sau khi kết thúc hẳn là sẽ thả người đi.
“Vậy lúc nãy ngươi nhìn cái gì?” Thật ra thiếu niên cũng có chút tò mò, hắn nương theo tầm mắt của nàng nhìn qua đám phụ nữ người già kia, nhìn rồi lại nhìn.
Cửu quận chúa nói: “Ta thấy bên kia có người hơi quen mắt, không biết có phải nhận nhầm người hay không, nếu nhận nhầm thì tốt, nếu không nhầm thì…”
“Không nhầm thì sao?”
Cửu quận chúa thở dài nói: “Vậy thì ta e là sẽ gặp xui xẻo rồi.”
Vừa nói xong những lời này, tên mã tặc trông coi bọn họ đã dùng đao chỉ chỉ: “Nói ít một chút đi, nếu không ta sẽ bịt miệng các ngươi lại.”
Đại khái là mất khoảng một nén nhanh, nhóm mã tặc cuối cùng cũng kiểm kê xong hàng hóa, bọn chúng xếp hàng chuẩn bị mang hàng hóa quay về khánh công, Đại Quỷ đem chuyện phát hiện hai tên người Miêu Cương báo cho đầu lĩnh của mã tặc, tên đầu lĩnh nhăn mày, kéo người vừa mới giải quyết thi thể đến bắt hai người đến đây.
“Oanh” một tiếng, đầu lĩnh của mã tặc đao to búa lớn ném thi thể vừa mới tắt thở đến trước mặt hai người.
Khi nhìn thấy rõ mặt của mã tặc, Cửu quận chúa không giả vờ được nữa, mà thật lòng muốn núp sau lưng thiếu niên.
Mà đầu lĩnh mã tặc cũng chú ý đến thiếu nữ nhát gan phía sau thiếu niên, thấy nàng che mặt nhìn chẳng rõ bộ dạng, cũng không quá để ý, chỉ đi đến gần, đứng từ trên cao nhìn xuống, nói: “Người Miêu Cương?”
Cửu quận chúa co đầu rụt cổ không nói lời nào, thiếu niên liếc nửa mắt nhìn đầu lĩnh mã tặc thân hình cường tráng một cái.
Đầu lĩnh mã tặc bị hắn nhìn như vậy, cảm giác khó chịu, cố ý châm chọc nói: “Ngươi Miêu Cương sao lại xuất hiện trong đoàn xe của đám người Trung Nguyên? Trộm trốn đến nơi thế này, cha mẹ của các ngươi có biết hay không?”
Hắn ta vừa dứt lời, xung quanh liền xuất hiện những tiếng cười chẳng có ý tốt.
Mà gương mặt của thiếu niên ẩn sau mặt nạ cũng nhẹ nhàng gợi lên ý cười, giọng nói sâu kín.
“Chỉ cần các ngươi không nói, sẽ không ai biết.”
Ở trong mắt hắn, chỉ có người chết và kẻ không có đầu lưỡi mới không nói lung tung.