Chương 42: Cây hòe

Editor: Esther

Những người dân làng mang theo chiếc bát sứ vỡ đến, nhiệt tình hỏi: “Các cô cậu là bạn học của Tiểu Tình à? Có phải mọi người đặc biệt đến đây để dự hôn lễ của cô ấy không?”

Phương Túc Dương đang muốn nói không phải, Giản Lan đã nhanh chóng ngăn hắn lại.“Vâng, chúng cháu đến đây để dự hôn lễ.” Cô cười nói.

“Vậy thì theo chúng tôi vào trong thôn. Nhà trưởng thôn còn có phòng trống, mọi người cứ ở đó trước đi.”

“Tập tục của chúng tôi, vào thời điểm kết hôn nhà gái không thể ra khỏi cửa, cho nên hai ngày tới Tiểu Tình không thể cùng các người gặp mặt.”

Lời nói của dân làng, tất cả các vị khách mời đều nhớ kỹ.

Thôn dân dẫn bọn họ đến phía Tây của làng để nghỉ ngơi.

So với những ngôi nhà khác, ngôi nhà trong sân này là tốt nhất, sạch sẽ và ngăn nắp.

Trưởng làng nói với họ vài câu rồi rời đi, nhường cả căn nhà cho bọn họ.

Sáu người ở trong gian phòng chính, trong phòng chỉ có một cái bóng đèn nhỏ phát ra ánh sáng yếu ớt, còn lại trong phòng hoàn toàn tối đen.

“Lan Lan, vì sao vừa rồi cô không cho tôi nói ra sự thật?” Phương Túc Dương hỏi.

“Tôi nghi ngờ ý định của tổ chương trình là để chúng ta che giấu thân phận và tìm ra sự thật trong ngôi làng này.”

Sau khi Giản Lan nói xong, Yến Thanh Nghiên cũng theo sau nói: “Đúng vậy, trong phim đều diễn như vậy, chúng ta tới đây phải giấu diếm thân phận, làm cho thôn dân tin tưởng chúng ta.”

“Nhưng chúng ta hoàn toàn không quen biết Tiểu Tình, làm sao bây giờ?”

“Không phải vẫn còn hai ngày nữa sao, đến lúc đó rồi nói sau.”

Nhà trưởng thôn có một gian phòng hướng Đông và một gian chính ở trong sân, gian phòng phía Tây là nhà bếp.

Cuối cùng, các nữ sinh sống ở gian phía Đông, nam sinh ở tại nhà chính.

Ban đêm, trong thôn không có ai ra ngoài, không có ánh đèn, toàn bộ thôn yên tĩnh quỷ dị, giống như thôn làng bỏ hoang.

Trước khi đi ngủ, Giản Lan do dự một lúc lâu, cuối cùng gửi một tin nhắn cho Phó Vọng.

“Đang xem à?”

Phó Vọng vội vàng đáp lại: “Em đang xem.”

“Camera sắp tắt rồi, nhớ đi ngủ sớm.”

“Em biết rồi, chị còn giận em không?” Phó Vọng nằm trên giường bệnh, lo lắng gõ dòng chữ này.

Giản Lan thở dài, “Không có, yên tâm ngủ đi Phó giáo sư.”

“Vâng, chị ngủ ngon.” Phó Vọng nhẹ nhàng thở ra.

“Ngủ ngon.”

Giản Lan đặt điện thoại xuống, cùng hai vị khách nữ khác ngủ trên giường.

Cũng may giường rất lớn, ba người mỗi người đều đắp chăn riêng, cũng sẽ không ảnh hưởng đến nhau.

Ngay sau đó, máy ảnh tự động tắt, ba người nghỉ ngơi.

Vào ban đêm, khi cô đang ngủ, đột nhiên có một tiếng kêu trầm thấp phát ra từ phía Tây, u oán kinh người.

Tiếng khóc càng ngày càng gần, kèm theo tiếng bước chân nhỏ, cuối cùng dừng lại trong sân.

“Cốc cốc cốc.” Đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Vài vị khách mời đều bị đánh thức, nhưng không ai dám ra ngoài để kiểm tra tình hình.

*

Sáng hôm sau, trưởng thôn mang thức ăn đến cho họ.

Chén bát rất sạch sẽ, là đồ ăn tự nấu.

Giống như ngày hôm qua, trưởng thôn đặt đồ ăn xuống, không nói lời nào liền rời đi.

“Tối hôm qua mọi người có nghe được tiếng khóc không?” Phương Túc Dương hỏi.

“Đương nhiên là nghe thấy.” Yến Thanh Nghiên nói.

“Vậy chúng ta lên núi nhé?” Lục Nhiêu hỏi.

Giản Lan nhìn về phía Tây, có một ngọn núi lớn ở phía Tây nơi họ đang ở, cây cối xanh tốt, không nhìn thấy đường lên núi.

“Núi lớn như vậy rất dễ lạc đường, chúng ta đi tìm manh mối trước đi.”

Sau khi ăn cơm xong, mấy người nhìn quanh viện trưởng thôn, cũng không phát hiện cái gì đặc biệt.

Quang cảnh lần này rất lớn, trải rộng toàn bộ thôn, nếu vẫn như kỳ trước thì việc tìm chìa khóa, câu đố và các manh mối sẽ rất khó khăn.

Vì vậy, phương pháp tìm kiếm manh mối lần này sẽ khác so với trước đây.

Sau đó mấy người cùng nhau ra ngoài.

Giữa làng có một cây hòe cổ thụ rất to, dưới gốc cây có rất nhiều người dân ngồi tán gẫu, cả nam lẫn nữ, náo nhiệt và sôi nổi.

Ngay khi khách mời bước qua, giọng nói của họ dừng lại.

Vì vậy, Giản Lan và những người khác đã không nghe thấy những gì dân làng đang nói.

Những ánh mắt tò mò và đề phòng của mọi người đổ dồn vào họ.

“Xem ra mấy cô cậu là người từ thành phố tới, nhìn rất đẹp.” Một lão phu nhân có nốt ruồi ở khóe miệng nói, ra vẻ quen thuộc.

Bà ta chủ động nói, nên được coi là một vai trò tương đối quan trọng.

“Chúng tôi là bạn học của Tiểu Tình, chúng tôi đến dự hôn lễ, chúng tôi nên gọi phu nhân là?” Giản Lan hỏi.

“Tôi họ Vương, mọi người trong thôn đều gọi tôi là dì Vương.”

Giản Lan cười hỏi: “Dì Vương, nhà Tiểu Tình ở đâu ạ?”

Sắc mặt dì Vương trong nháy mắt trở nên lạnh lùng, “Tôi đã nói là trước khi kết hôn không được gặp nhau. Cô hỏi cái này để làm gì?”

“Ngày cưới bọn cháu phải đến đó, biết trước cũng tiện.”

“Đến lúc đó sẽ có người dẫn các cô tới.” Hành vi của dì Vương rất kỳ lạ, như thể bà ấy rất khó chịu khi cho bọn họ biết nơi ở của Tiểu Tình.

Vài khách mời nhìn nhau, có chút khó hiểu.

“Dì Vương, tối hôm qua chúng tôi đang ngủ, luôn nghe thấy tiếng khóc bên ngoài, là con của ai vậy?” Giản Lan lại hỏi.

Lúc này, ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người bọn họ, âm trầm cùng cổ quái.

Sáu người bọn họ bị ánh mắt nhìn đến da đầu tê dại.

“Cô nghe nhầm rồi, cũng đừng có suy nghĩ lung tung, sau hôn lễ thì nhanh chóng rời đi đi.” Dì Vương lạnh lùng cảnh cáo.

Người dân vì cái gì đó mà không chịu tiết lộ, bọn họ đành phải rời đi.

Đi được một đoạn, Phương Túc Dương vỗ ngực sợ hãi nói: “Tại sao tôi cảm thấy ánh mắt của những người đó rất đáng sợ?”

“…”

“Bây giờ chúng ta đi đâu?”

“Đi hỏi từng người một.” Ngôi làng này không lớn cũng không nhỏ, đoán chừng có khoảng 3-40 hộ, không cách quá xa nhau.

Bọn họ hỏi khắp đường nhưng không ai chịu nói gia đình Tiểu Tình sống ở đâu.

“Mấy người không cần phải hỏi, đến lúc đó sẽ biết.”

“Hỏi nhiều như vậy làm gì, hiện tại mấy người không thể cùng Tiểu Tình gặp mặt, hai ngày nữa kết hôn sẽ biết.”

Đàm Tiêu hỏi cụ thể khi nào kết hôn, nhưng người dân không tiết lộ, chỉ nói đến lúc đó sẽ thông báo cho bọn họ sau.

Có vẻ như “hai ngày” trong miệng họ là một con số ảo, điều đó có nghĩa là bọn họ sẽ không biết còn bao nhiêu ngày nữa.

“Đã sắp kết hôn rồi, sao còn chưa quyết định ngày cưới?” Giản Lan kỳ quái hỏi.

“Không biết, cũng có khả năng đây là tập tục của bọn họ?”

Cả buổi sáng bọn họ không thu thập được tin tức gì, chỉ có thể về nhà trưởng thôn trước.

Đến trưa, trưởng thôn lại tới đưa đồ ăn.

Lần này, Giản Lan ngăn trưởng thôn lại và hỏi ông ta, “Trưởng thôn, ông có biết dì Vương không?”

Trưởng thôn là một người đàn ông trung niên chất phác và thành thật, ân cần hỏi: “Dì Vương nào?”

“Người mà bên miệng có một nốt ruồi.”

Trưởng thôn sắc mặt lập tức tái nhợt, môi run run.

“Các người, các người nhìn thấy bà ta ở đâu?”

“Ở giữa thôn, dưới cây hòe.”

Trưởng thôn tựa hồ như nghe được cái gì kinh khủng vậy, vội vàng nói với bọn họ, “Các người nếu không muốn chết thì tránh xa cây hòe đó ra, đừng nói chuyện với người ở dưới gốc cây.”

Nói xong, trưởng thôn vội vàng chạy đi, giống như sợ có thứ gì đó đuổi kịp mình.

Hành vi của ông ta thật kỳ lạ.

“Người dưới gốc cây xảy ra chuyện gì sao?” Giản Vân sợ hãi hỏi.

“Không biết, vì sao trưởng thôn lại sợ hãi như vậy nhỉ?”

Để xác nhận đám người dì Vương có phải hay không có vấn đề, buổi chiều bọn họ liền vào trong thôn để hỏi thêm mấy hộ gia đình.

Mỗi khi nhắc đến người ngồi dưới cây hòe, vẻ mặt của dân làng đều trở nên sợ hãi và ghê tởm.

Có vẻ như đây là một đầu mối rất quan trọng.

Giản Lan nhớ lại những gì họ đã kiểm tra vào buổi sáng, “Có một vài người đặc biệt trong thôn, trưởng thôn, một đạo sĩ, một đại phu, còn những người khác đều rất bình thường, phải không?”

Những người khác cũng nhớ lại một chút, có vẻ chỉ có nhà của đạo sĩ và thầy thuốc khá đặc biệt.

“Đúng vậy, đạo sĩ kia trong nhà có rất nhiều bát quái bàn cùng các loại bùa chú.”

“Sân của đại phu thì phơi dược liệu.”

Những nhà khác trong thôn cũng không có gì đặc biệt.

“Chúng ta đi hỏi đạo sĩ cùng đại phu kia cẩn thận đi.”

Một đám người đi tới nhà đạo sĩ.

“Nhà này vị trí rất tốt, hơn nữa nơi này khá lớn, xem ra địa vị trong thôn của vị đạo sĩ này rất cao.”

Thấy bọn họ đi tới, vị đạo sĩ trung niên thái độ lãnh đạm.

“Sao mấy người lại tới đây?”

“Ông có biết dì Vương có nốt ruồi ở khóe miệng sống ở đâu không?” Yến Thanh Nghiên hỏi.

“Không biết.” Đạo sĩ thần sắc nhất thời kinh hãi, nhưng rất nhanh liền bình thường trở lại.

Sau đó, bất luận họ hỏi cái gì, vị đạo sĩ đều lười biếng, không chịu trả lời đúng trọng tâm.

Giản Lan lại nhìn kỹ trong sân, phát hiện rất nhiều nơi đều dán giấy phù chú, bên trên có vẽ đồng tiền, hoặc là viết chữ “Chiêu Tài Tiến Bảo”.

* Chiêu Tài Tiến Bảo: là một bộ Pháp Bảo mạnh nhất mà bất kỳ gia đình hay doanh nghiệp nào cũng cần. Nhưng nó chỉ phát huy công lực khi được tạc từ đá Tự nhiên, đá quý và được thầy đủ Tâm – Đức, Ấn để khai quang mở nhãn để nhận trạch, nhận mệnh gia chủ. Dùng để trấn sát, bảo hộ Bình An cho gia trạch, giải trừ tà khí, sát khí, chiêu tài lộc,….

Đạo bào trên người đạo sĩ đều thêu đồng tiền, hẳn là người yêu tiền như mạng.

Cô hỏi: “Tối qua khi đang ngủ, chúng tôi liên tục nghe thấy tiếng khóc của trẻ con. Tôi có thể làm phiền đạo sĩ qua đó làm phép được không?”

Đạo sĩ nhìn họ, thái độ của ông ta dần trở nên thân thiện, “Có thù lao không? Một lần 50 tệ.”

“Có, ngài yên tâm.”

Khi họ đến đây, nhóm đạo diễn đã chuẩn bị cho mỗi người 100 nhân dân tệ.

Đạo sĩ xách đồ đi thẳng về phía trước.

Những người khác đi phía sau, Giản Vân thấp giọng hỏi: “Giản Lan, cô đưa tiền cho ông ta làm gì? Chúng ta tổng cộng chỉ có 600 tệ, đây là người cô mời, cô tự trả tiền đi, chúng tôi mặc kệ.”

“Được, tôi tự trả.”

Giản Lan cảm thấy phán đoán của mình là đúng.

Sau khi đạo sĩ rời đi, Giản Lan nháy mắt với Đàm Tiêu.

Đàm Tiêu hiểu ý, gật đầu, quay trở lại sân của đạo sĩ, bắt đầu nhanh chóng tìm kiếm manh mối.

Lúc này, màn hình phát sóng trực tiếp chia làm hai nửa, một nửa là năm người còn lại cùng đạo sĩ đi trở về, nửa còn lại là Đàm Tiêu chính mình ở lại nơi của đạo sĩ tìm kiếm manh mối.

Khi họ đến sân thôn trưởng ở, đạo sĩ lấy những thứ ông ta mang theo, chuẩn bị bố trí.

Nghe được chỉ thị của đạo diễn trong tai nghe, ông ta cố ý hỏi: “Sao lại thiếu một người?”

Giản Lan vội vàng nói: “Anh ấy đau bụng đi vệ sinh rồi.”

【Tôi tuyên bố, cp này tro tàn lại cháy.】

【Đàm ca nhìn Lan Bảo một cái liền biết phải làm thế nào, hợp tác quá ăn ý, tôi không cho phép bọn họ không ở cùng nhau.】

【Trời ơi, Lan Bảo phản ứng nhanh thật đấy, giống như tôi bị giáo viên bắt quả tang trốn học liền vội vàng kiếm cớ vậy.】

【Fan cp có thể ngừng bắt nhịp được không? Chính chủ đã nói bọn họ có không quan hệ gì, một hai cứ muốn gán ghép, có bệnh à?】

Đạo diễn đưa ra chỉ thị là, nếu năm vị khách mời không thể đưa ra lời giải thích, ông ta phải nhanh chóng trở về và phá không cho Đàm Tiêu tìm manh mối.

Nếu khách mời trả lời nhanh và đưa ra lời giải thích, coi như lừa dối thành công.

“Bổn đạo này sắp bắt đầu làm phép, các ngươi tránh xa ra chút.” Đạo sĩ chỉ thị cho Phương Túc Dương cùng Lục Nhiêu di chuyển bàn, đem đồ vật của mình đặt lên.

Ông ta ở chỗ đó nhảy cả ngày, hoa hòe lòe loẹt.

Sau khi kết thúc, Giản Lan lấy ra 50 tệ, nhưng cô không vội đưa cho ông ta mà muốn kéo dài thời gian bằng cách đặt câu hỏi.

“Đạo hữu, sau này chúng tôi sẽ không nghe thấy tiếng khóc nữa đúng không?”

“Con quỷ này oán niệm quá lâu, tôi chỉ có thể kéo dài một ngày.”

“Vậy nếu không làm phép nữa, sẽ xảy ra chuyện gì?”

Đạo sĩ cười lạnh liếc cô một cái, “Còn tiền không?”

Ý tứ rất rõ ràng, nếu cô không trả tiền, đừng mong biết được đáp án.

“Vậy làm phiền đạo sĩ rồi, đạo sĩ vào nhà uống ly nước rồi hẵng đi.” Giản Lan đem 50 tệ đưa cho ông ta.

Đạo sĩ cầm lấy tiền, không khách khí nói thẳng: “Không khát, tôi còn có việc, đi trước một bước.”

Ông ta quay người lại, Giản Lan liền nhanh chóng gửi tin nhắn cho Đàm Tiêu bảo anh mau rời đi.

Đàm Tiêu nhanh chóng rời khỏi sân của đạo sĩ, quay trở lại nhà của trưởng thôn từ một hướng khác.

Ngay khi quay lại, Lục Nhiêu đã hỏi: “Có manh mối gì không?”

“Thời gian ngắn quá, không kịp tìm, tôi ở trên bàn tìm được một tờ giấy. Bên trên có viết một câu: Quỷ đề tam đêm, người đi hoàng tuyền.” Đàm Tiêu không mang tờ giấy theo, chỉ ghi nhớ nội dung trên đó.

“Câu này có ý gì, nếu chúng ta nghe thấy quỷ khóc ba lần, chúng ta sẽ chết sao?” Phương Túc Dương sắc mặt trắng bệch.

“Ngày hôm qua chúng ta đã nghe một lần rồi, hôm nay mời đạo sĩ tới làm, buổi tối sẽ không nghe thấy quỷ khóc, tạm thời chúng ta an toàn, nhưng về sau mỗi ngày nhất định phải mời đạo sĩ tới đây.” Yến Thanh Nghiên nói.

Trong tay bọn họ tổng cộng có 600 tệ, hiện tại chỉ còn 550 tệ, đủ để làm 11 lần.

Nhưng ai biết được nếu có những chuyện khác cần dùng đến tiền hay không.

Vì vậy, phải tiết kiệm tiền.

“Còn manh mối khác không?” Giản Vân hỏi.

“Còn có một quyển sổ, ghi lại danh sách người trong thôn mời ông ta đến làm phép, tôi nhìn không kỹ lắm." Đàm Tiêu sợ bị đạo sĩ phát hiện, không dám trộm quyển sổ về.

“Ngày mai chúng ta phải mời đạo sĩ đến làm phép, đến lúc đó đổi một người khác đi lục soát sân của ông ta.” Giản Lan bình tĩnh nói.

Nếu để một người đi lục soát mãi, nhất định rất dễ bại lộ bí mật, cho nên mới phải thay đổi người khác đi.

“Được, ngày mai tôi sẽ đi.” Lục Nhiêu chủ động ra trận, chuyện này liền rơi vào người hắn.

“Chúng ta hãy đi gặp đại phu kia một lần đi.”