Chương 39: Lắc chân

Editor: Esther

“Được thôi.” Giản Lan đáp ứng.

Hôm nay, cô cùng Phó Vọng tham gia hội thảo quốc tế.

Hội nghị học thuật này, người tham dự đều là những nhà nghiên cứu khoa học có tiếng, Giản Lan mặc một bộ lễ phục nhỏ nhắn, cố ý trang điểm xấu một chút, nhằm che giấu ngoại hình xinh đẹp.

Lúc đi vào, Giản Lan tự giác ngồi ở hàng ghế phía sau.

“Chị nghe không hiểu, không nên đi chiếm vị trí phía trước .”

Phó Vọng cúi đầu, ở trên tóc cô hôn xuống, “Được, vậy em đi trước.”

“Đi đi.”

Trước khi đi, ánh mắt Phó Vọng nhìn thoáng qua nhẫn trên tay cô, trong lòng tràn ngập thỏa mãn, l*иg ngực hô hấp nóng lên.

Anh hy vọng rằng một ngày nào đó, anh có thể giới thiệu cô là “Bà Phó” trước mặt người ngoài.

Hội nghị rất nhanh liền bắt đầu.

Trước tiên là các vị tiền bối lên phát biểu, sau đó đến lượt những nhân tài mới nổi trong giới nghiên cứu khoa học chia sẻ kết quả nghiên cứu mới nhất của mình.

Phó Vọng là giáo sư trẻ tuổi nhất đại học A, đương nhiên cũng có tư cách đi lên chia sẻ.

Anh đứng ở trên khán đài, tiếng Anh tiêu chuẩn lưu loát, toàn bộ phần diễn thuyết đều giữ khuôn mặt lạnh, thanh âm cũng không hề dao động, giống như người máy vô cảm.

Bởi vì những thứ anh chia sẻ thuần túy là hàng khô, cho nên giọng điệu dù không mấy sinh động, nhưng người khác vẫn lắng nghe nghiêm túc.

Lúc sau liên tục có người đứng lên đặt câu hỏi, Phó Vọng thành thạo trả lời, như thể không có gì có thể làm khó được anh.

Ngồi ở phía sau, Giản Lan nhịn không được chụp trộm vài tấm cho anh.

Em trai cái gì cũng biết, nhìn thật ngầu.

Kết thúc hội nghị, Phó Vọng đi đến phía sau, cầm tay Giản Lan, chuẩn bị rời đi.

Có rất nhiều người nhìn sang bọn họ bên này.

Phó Vọng ở độ tuổi này liền đạt được thành tựu như vậy, tự nhiên có rất nhiều người chú ý, hiển nhiển cũng chú ý tới người bên cạnh anh là Giản Lan.

Giản Lan không nghĩ mình sẽ trở thành tiêu điểm, phòng ngừa thân phận bị phơi bày, cô phải đeo kính râm và đội mũ.

Một cô gái trẻ tuổi đi tới, dùng tiếng Anh hỏi: “Phó giáo sư, vị này là?”

“Vợ tôi.” Phó Vọng hơi rũ mắt, không dám nhìn sắc mặt của Giản Lan.

Hy vọng Lan Lan đừng nổi giận.

Cô gái này hiển nhiên có chút thất vọng, nhưng nghĩ đến vừa rồi Giản Lan bày ra bộ dáng cái gì cũng nghe không hiểu, cô ta lại có vài phần tự tin.

Nhìn qua thì cũng chỉ là bình hoa mà thôi, chỗ nào xứng với Phó giáo sư đầy triển vọng?

“Phó giáo sư, vừa nãy anh thảo luận về phản ứng thuốc, tôi có chỗ không hiểu,…” Cô ta vẫn như cũ dùng toàn tiếng Anh nói chuyện cùng Phó Vọng, còn dùng các thuật ngữ chuyên ngành.

Thời điểm nói chuyện, cô ta vẫn luôn vụиɠ ŧяộʍ để ý sắc mặt Giản Lan.

Giản Lan ở giới giải trí đã lâu, thể loại nào mà chẳng thấy qua, vừa liếc mắt liền nhìn ra được mục đích của người trước mắt.

Rõ ràng đều là người Trung Quốc, hà cớ gì phải ở chỗ này nói tiếng Anh.

Nữ nhân này chính là coi trọng em trai nhỏ của cô, muốn ở trước mặt em trai thể hiện bản thân, thuận tiện chê cười cô là “bình hoa”.

Nếu Giản Lan không có mặt, Phó Vọng khẳng định một ánh mắt cũng không thèm nhìn cô ta, liền trực tiếp rời đi rồi.

Loại thái độ này, anh không thể hiện ra ở trước mặt Giản Lan.

Nhưng hiện tại Giản Lan đang ở đây, anh đành duy trì hình tượng đơn thuần vô hại, nhẫn nhịn tính tình cùng người này bùng phát.

Nhìn bọn họ thảo luận vấn đề chuyên nghiệp như vậy, Giản Lan nghe được có chút đau đầu, quả thực giống như quay về thời điểm đi học.

Giản Lan thật sự nhịn không được, liền kéo tay áo Phó Vọng, dùng tiếng Pháp làm nũng, “Chồng ơi, em thấy hơi mệt, chúng ta trở về đi được không?”

Cô biết Phó Vọng hiểu tiếng Pháp, cô đã từng nhìn qua lý lịch của anh.

Vì sao muốn dùng tiếng Pháp, là bởi vì cô muốn ở trước mặt nữ nhân này dẫm một chân, hơn nữa cảm thấy tiếng Pháp lãng mạn hơn, càng thích hợp để kí©h thí©ɧ cô ta.

Tim Phó Vọng tức khắc bao trùm nồng đậm vui sướиɠ, cưng chiều đáp: “Được.”

Anh lạnh nhạt cùng cô ta từ biệt, sau đó kéo Giản Lan rời đi.

Vốn dĩ muốn mượn cơ hội châm ngòi li gián quan hệ giữa hai người, cô ta vẻ mặt cáu giận, không nghĩ rằng Giản Lan sẽ nói tiếng Pháp, phát âm cũng rất chuẩn, cũng không phải hoàn toàn là bình hoa.

Hơn nữa thái độ của Phó Vọng khi đối mặt với bản thân cùng Giản Lan, quả thực giống như hai người khác nhau.

Đi ra ngoài được một đoạn, Phó Vọng cúi đầu, nói nhỏ vào tai Giản Lan: “Có thể kêu một tiếng nữa được không?”

Anh vẫn muốn nghe.

“Nằm mơ đi.” Giản Lan hừ nhẹ một tiếng, cười nói.

Phó Vọng cũng không thất vọng, nhẹ nhàng hôn lên tai cô.

Hiện tại quan hệ của bọn họ đã rất thân thiết, anh không nóng nảy ép buộc cô, chỉ cần thong thả.

Giản Lan nghĩ tới một việc, “Vừa rồi em diễn thuyết nhìn thật ngầu, chị đã lén chụp được vài tấm ảnh.”

“Vậy chị có thể kêu một tiếng “chồng” lần nữa được không?” Phó Vọng ánh mắt mong chờ nhìn cô.

Giản Lan kinh ngạc nhìn anh, “Nhìn không ra nha, em nhìn như vậy muộn tao.”

*muộn tao: nhìn rất tử tế và đạo đức nhưng thuộc dạng phúc hắc, háo sắc, xảo quyệt hoặc nhìn ngoài như vậy nhưng sở thích lại không giống người bình thường chút nào, giống Yandere đó=)))

Phó Vọng nháy mắt chột dạ, lỗ tai đỏ bừng.

Thấy anh dễ dàng thẹn thùng như vậy, Giản Lan nhịn không được cong môi cười.

Thật đáng yêu.

Thời điểm rời hội nghị, Phó Vọng mang Giản Lan đi mua sắm.

“Muốn mua đồ gì sao?” – Giản Lan nghi hoặc hỏi.

“Đi lấy đồ em đặt trước đã.”

Hai người bọn họ ngồi cạnh nhau ở phía sau xe, bàn tay vẫn luôn đan vào nhau.

Lòng bàn tay Phó Vọng ra một tầng mồ hôi mỏng, nhưng anh vẫn không nỡ buông tay ra.

“Là cái gì vậy?”

Phó Vọng hôn khóe môi cô, “Tới rồi sẽ biết.”

Anh mang cô đi đến một nơi, là quầy hàng chuyên bán trang sức.

Trong lòng Giản Lan mờ mịt.

Phó Vọng vừa mới đi tới, chủ quán liền nhận ra anh, liền đem một cái hộp quà tinh xảo đưa ra.

Anh cầm nó trên tay, sau khi xem xong đóng nắp lại rồi lại cho vào túi.

Anh ở đằng trước che chắn, Giản Lan không thấy được đồ vật bên trong.

Phó Vọng đem túi nâng lên, thanh toán tiền, xoay người liền đi.

“Rốt cuộc là cái gì vậy? Thần thần bí bí.” Anh như vậy, làm Giản Lan trong lòng giống như có con mèo cào qua, ngứa ngáy khó nhịn.

“Trở lại khách sạn cho chị xem.”

Giản Lan quay đầu lại nhìn quầy hàng, nơi này trừ bỏ trang sức đá quý bên ngoài, chắc hẳn là sẽ không bán những thứ khác.

Đoán chừng là mua trang sức cho cô.

Phó Vọng trước tìm nhà ăn, liền mang theo cô đi tới, ở phía trước cửa sổ ngồi xuống.

“Nhìn em có vẻ thuần thục, có phải thường xuyên cùng người khác hẹn hò hay không?” Giản Lan cười tủm tỉm trêu chọc anh.

“Không có, nhưng ở trong lòng em, cùng chị hẹn hò rất nhiều lần.”

Phó Vọng chăm chú nhìn cô, mắt đen đều phản chiếu bóng dáng cô.

“Phó giáo sư thật biết nói lời âu yếm.” - Giản Lan vẫn như cũ cười, không nhìn ra được tin hay không tin.

Phó Vọng còn muốn nói gì đó, đúng lúc phục vụ đã đi tới đây, cắt đứt suy nghĩ của anh.

Anh lại muốn khơi lại chủ đề này, có vẻ giống như cố tình quá, nên đành phải thôi.

Ăn cơm xong, Phó Vọng nắm tay Giản Lan, đi tản bộ.

Buổi tối Giản Lan không trở lại khách sạn đoàn phim sắp xếp, mà cùng Phó Vọng thuê phòng gần đó.

Khoảnh khắc đi vào, Giản Lan thiếu chút nữa xoay người liền rời đi.

Bởi vì đối diện giường trên trần nhà, được lắp một cái gương lớn, vừa nhìn liền biết đây không phải là loại khách sạn đứng đắn gì.

“Em chọn khách sạn gì vậy?” – Cô hỏi.

“Khách sạn tình yêu.”

Phó Vọng bình tĩnh trả lời, cũng cảm thấy cái này không có vấn đề gì.

Bọn họ vốn chính là người yêu.

“Vậy ở đây đi.”

Dù sao bọn họ cũng không tính làm gì, có tấm gương này hay không cũng không quan trọng.

Hai người tách ra tắm rửa, sau đó nằm trên giường, đắp chăn bông nói chuyện phiếm.

“Còn một tuần nữa sẽ quay xong, đến lúc đó chị còn phải về nước quay một mùa chương trình tạp kỹ.”

Phó Vọng đem cô ôm vào trong lòng ngực, “Chị có cảm thấy mệt mỏi quá không?”

“Không mệt, chị thích cuộc sống bận rộn, rảnh rỗi quá không quen.”

“Nếu không chị lui về đi, em nuôi chị.” - Phó Vọng hỏi dò.

Giản Lan cười, không đem lời nói của anh để trong lòng.

“Không cần, khi nào em trở về?”

“Khoảng một tuần sau, lúc đó em có thể cùng chị về nước.”

“Được, đến lúc đó có thông tin chuyến bay, chị với em chọn thời gian thích hợp, cùng nhau trở về.”

Hàn huyên một lúc, Giản Lan nhớ tới hôm nay Phó Vọng mua hộp quà nhỏ kia.

“Rốt cuộc em mua cái gì vậy?”

Phó Vọng đứng dậy, từ trong túi đem hộp quà ra.

“Đồ vật bên trong, chị có thể mang nó được không?” Anh chưa mở hộp ra vội, trước tiên trưng cầu ý kiến của Giản Lan.

“Có phải là trang sức không?”

“Đúng vậy.”

“Không phải nhẫn?”

“Không phải.”

Giản Lan dừng một chút, “Ừ, vậy em mở ra đi.”

Phó Vọng mở hộp ra, bên trong trông giống một cái lắc tay.

“Em giúp chị mang lên.” – Giản Lan đem tay trái giơ đến trước mặt anh.

“Đây là lắc chân.”

“Hả? Vậy để chị tự đeo.”

Phó Vọng nửa quỳ trước mặt cô, nắm lấy chân cô, từ trong chăn đem ra.

“Ngứa quá.” Bàn tay to lớn ấm nóng của anh áp vào chân cô, Giản Lan cảm thấy ngứa ngáy đến mức bật cười.

Cô hơi dùng sức, muốn rút chân mình về.

“Chị, đừng nhúc nhích, em giúp chị mang.”

Phó Vọng nghiêm túc nhìn chằm chằm chân cô, phát hiện chân cô xinh xắn lanh lợi, mềm mại, không to bằng tay mình.

Bị ánh mắt chăm chú như vậy nhìn, gò má Giản Lan nóng lên, có chút ngượng ngùng.

“Em đeo nhanh lên.”

“Ừm.” Phó Vọng đem chân cô đặt trên người mình, sau đó lấy ra lắc chân màu bạc, chậm rãi ở trên cổ chân cô đeo lên.

Lắc chân lạnh lẽo chạm đến da thịt, gây ra một đợt rùng mình nhẹ.

Lắc chân bằng bạc, phía trên còn gắn một vòng kim cương nhỏ, treo ở trên chân cô càng thêm tinh tế.

Phó Vọng nhìn chằm chằm chân cô, đôi mắt ngày càng tối lại.

Cũng không phải là anh có sở thích gì đặc biệt, mà là bởi vì nhìn Lan Lan mang lắc chân, trong đầu anh lại nghĩ tới một cảnh tượng khác.

Nếu thật sự có thể kiếm được một cây xích bạc thì tốt rồi, cột vào đầu giường, chiều dài chỉ từ đầu giường tới cửa thì tốt biết mấy.

Làm Lan Lan chỉ có thể ở trong phòng đợi, làm thế giới của cô chỉ có một mình anh.

“Em trai thối, em suy nghĩ cái gì vậy?”

Giản Lan cầm lấy gối, hướng anh ném qua.

Anh cư nhiên nhìn chân cô nổi lên phản ứng, cô trơ mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình.

Cư nhiên đầu óc em trai thối lại hư hỏng như vậy.

Phó Vọng bỗng nhiên nâng chân cô, cẩn thận hôn lên mu bàn chân cô.

Giản Lan hoảng sợ, nhanh chóng rút chân về.

“Chị, em muốn hôn.” Phó Vọng ánh mắt trông mong nhìn lên.

“Bẩn, chi bằng hôn tay đi.”- Giản Lan biểu tình có chút phức tạp.

“Không bẩn, có được không?”

Phó Vọng kiên trì muốn hôn chân cô, anh lại từ trong ổ chăn đem chân cô lấy ra, chậm rãi thăm dò hôn một cái.

Cả quá trình này, anh vẫn luôn chú ý tới phản ứng của Giản Lan, chỉ cần cô biểu hiện chút kháng cự, anh lập tức dừng lại.

Rối rắm nửa ngày, Giản Lan thở dài, mặc kệ anh.

Cô từ trong gương thấy được loại si mê này trong mắt Phó Vọng.

Lúc này nhìn rõ ràng đến chính xác.

Thật sự em trai nhỏ không bình thường.

Người bình thường cũng không làm ra loại chuyện này.

Giản Lan một bên cảm thấy thẹn đến nỗi ngón chân co lại, một bên không đành lòng đẩy anh ra.

Có lẽ cô cũng bị bệnh rồi.

Qua một lát, Phó Vọng ở bên người cô nằm xuống, đem cô ôm vào trong ngực, âm thanh khàn khàn mà xin lỗi: “Chị, em xin lỗi, em, em không nhịn được.”

Biết rõ có khả năng sẽ làm Lan Lan hoài nghi, nhưng anh thật sự nhịn không nổi, rất muốn làm điều đó.

“Đúng là tiểu biếи ŧɦái.” – Ngón tay Giản Lan ở trên trán anh chọc chọc hai cái.

Chính cô cũng chưa phát hiện, thời điểm đối mặt với Phó Vọng, điểm mấu chốt của cô càng ngày càng thấp.

Nghe thấy giọng điệu của cô có chút bất đắc dĩ, không có tức giận, tâm Phó Vọng lúc này mới thả lỏng xuống.

“Em không có.” – Phó Vọng đem đầu chôn ở gáy cô, mềm mại mà làm nũng.

“Còn nói không có, người bình thường ai sẽ đi hôn chân người khác?”

Phó Vọng giống như mèo mà cọ cọ cô, tràn ngập tham lam, “Em muốn hôn những thứ thuộc về chị.”

Giản Lan nhanh tay che miệng anh lại, mặt xấu hổ đến đỏ bừng.

“Cậu im miệng cho chị, lưu manh.”

Thật là, cái gì cũng dám nói, em trai hư hỏng.

Phó Vọng mắt đen như mực, trong mắt mang theo ý cười.

Bỗng nhiên, anh nhẹ nhàng hôn vào lòng bàn tay cô.

Giản Lan cứng đờ tại chỗ.

“Sao em giống chó vậy?”

“Ừm, em là chó của chị.” – Phó Vọng vu vơ nói ra như vậy, hoàn toàn không cảm thấy thẹn.

Anh gắt gao ôm cô, giống như muốn đem cô khảm vào trong l*иg ngực mình vậy.

Tâm tình Giản Lan càng thêm phức tạp.

Cô có ngốc cũng có thể cảm nhận được, em trai không hề ngây thơ như bề ngoài.

Rõ ràng anh chính là một tên biếи ŧɦái.

Nhưng lại là cái ngoãn ngoãn biếи ŧɦái.

Một khi làm nũng, chính mình không thể giận anh nổi.

“Em mang lắc chân vào chân chị là có ý tứ gì?” – Giản Lan lúc này mới cẩn thận nhớ lại mới phát hiện, anh vừa rồi nhìn chằm chằm chân cô, ánh mắt giống như quá mức hưng phấn.

“Bởi vì nhìn đẹp mắt.”

Phó Vọng đương nhiên sẽ không đem lời trong lòng nói ra.

“Thật không?”

“Thật mà.”

Giản Lan cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng trong lúc nhất thời lại không có manh mối gì, đành phải thôi.

“Chị, vậy chị có chán ghét em không?” – Phó Vọng ôm cổ cô, trong lòng thấp thỏm.

“Chỉ cần lúc em muốn làm gì, phải nói trước với chị, chị sẽ không chán ghét em.”

Giản Lan quán triệt anh, bằng không như vửa rồi, không có khả năng đáp ứng thỉnh cầu vớ vẩn của anh.

Cô tự an ủi mình, biếи ŧɦái liền biếи ŧɦái đi, chỉ cần em trai không cưỡng bách, biết hỏi ý kiến cô là được.

Ít nhất em trai sẽ không giống Tưởng Triều, điên lên hoàn toàn không có biện pháp câu thông, chỉ làm theo ý hắn muốn.

“Em có chuyện gì đều cùng chị nói trước.”

“Ừm, ngoan một chút.” – Giản Lan xoa xoa tóc của anh.