Chương 37: Nhẫn

Editor: Esther

Giản Lan nghe Phó Vọng nói những lời này, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Đúng lúc đạo diễn gọi cô tới, cô liền trả lời: “Chị phải quay phim, chút nữa lại nói.”

Phó Vọng sớm đoán trước được, “Ừm.”

Anh tắt di động, nhấc chân đi vào cửa hàng đá quý sang trọng.

Bởi vì vừa nãy Phó Vọng nói câu đó, Giản Lan lòng không yên, bình thường quay một lần liền qua, hôm nay mắc lỗi NG khá nhiều.

Giữa lúc đang nghỉ ngơi, cô uống một cốc nước lạnh, cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.

Sau đó quay phim khá thuận lợi, quay đến buổi tối mới tan ca, quay về khách sạn.

Giản Lan đang ở trong khách sạn xem kịch bản, bỗng nhiên nghe tiếng gõ cửa.

Cô nghĩ cơm hộp của mình tới rồi, liền mang lên khẩu trang ra mở cửa, một bên xem kịch bản, một bên thất thần vươn tay ra lấy đồ.

“Cảm ơn.”

Rơi vào tay không phải là cơm hộp, mà là bàn tay to lớn ấm áp.

Có người cầm tay cô!

Trong nháy mắt, Giản Lan trong lòng đột nhiên nhảy dựng, máu trong người đình trệ, cho rằng bản thân gặp trúng fans cuồng.

Kết quả vừa ngẩng đầu, liền đối mặt với một đôi mắt đen như mực nhìn mình chằm chằm.

Thiếu niên cao gầy ăn mặc áo sơ mi cùng quần tây, nghiêm túc hướng cô cười, đôi mắt thuần khiết sạch sẽ, chứa đựng tia sáng vụn nhỏ.

“Sao em lại tới đây?” Giản Lan kinh ngạc.

Cô nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến, ở chỗ này gặp được Phó Vọng.

“Em tới tham gia hội thảo, thuận tiện đến thăm chị.” Phó Vọng trong tay mang theo túi nhỏ.

Giản Lan thấy được logo trên túi, là thương hiệu của một nhà thiết kế châu báu quốc tế nổi tiếng.

Cô không khỏi nghĩ tới lần gặp mặt trước, việc anh muốn mang nhẫn kia.

“Vào trong đi.” Giản Lan rũ mắt, có chút bất an, mời anh vào phòng.

Hiện tại tình cảm của cô đối với Phó Vọng chính là có chút ưa thích, chuyện đính hôn là việc không có khả năng.

Cô sợ em trai nhỏ thật sự sẽ nói ra chuyện này, đến lúc đó bản thân cự tuyệt, hai người liền xấu hổ.

Phó Vọng phát giác cô khẩn trương, đúng như dự kiến của anh.

Anh đem túi đặt lên bàn, cũng không vội vã nói cho cô biết bên trong là thứ gì.

“Có phải chị muốn đặt cơm hộp hay không?” Phó Vọng nhẹ nhàng đem cô kéo vào trong lòng ngực.

Nửa tháng không gặp cô, hắn nghĩ đến tâm đều đau.

Cho nên có cơ hội, anh lập tức đuổi theo qua.

Vừa nãy Lan Lan đi ra mở cửa, còn nói cảm ơn, rõ ràng là tưởng lấy cơm.

“Cơm hộp là do khách sạn cung cấp, khá chất lượng.” Lan Lan giải thích.

Cho nên cô mới không phòng bị mà đi lấy.

“Em nhớ chị.” Phó Vọng đem cô đặt ở trên tường , kéo khẩu trang cô xuống, nắm nhẹ cằm cô hôn lên.

Nơi này chỉ mở ra một ánh đèn vàng ấm áp, bức màn lôi kéo, ánh sáng tối tăm ái muội.

Giản Lan đã sớm ý thức được việc anh quá đỗi dính người, cũng không có đẩy ra, tùy ý anh làm càn.

Thời điểm bọn họ đang hôn môi, cửa lại một lần nữa bị gõ vang.

Giản Lan tạm thời đẩy anh ra, một lần nữa đeo khẩu trang đi ra mở cửa.

Lần này là một người phục vụ đem cơm đến cho Giản Lan.

Tuy rằng không bằng chính mình tự làm cơm, nhưng so với bên ngoài thì tương đối sạch sẽ.

“Em ăn cơm chưa? Cùng nhau ăn đi, chị gọi khá nhiều.”

“Vâng.”

Phó Vọng ngồi xuống cạnh cô, hai người yên lặng ăn cơm.

Giản Lan ánh mắt khống chế không được mà hướng đến túi nhỏ trên bàn.

Lỡ như là nhẫn thật thì phải làm sao bây giờ? Cô chỉ có thể lấy lí do sẽ bị tổ tiết mục phát hiện, hi vọng đến lúc đó không khí sẽ không quá xấu hổ.

Cơm nước xong, Phó Vọng đi ra ngoài vứt rác, vẫn không đem chuyện nhẫn nói ra.

Việc này làm cho Giản Lan càng thêm thấp thỏm.

Buổi tối tắm rửa xong, Giản Lan lười sấy tóc, liền đem đầu tóc ướt vén ở sau đầu, dựa vào đầu giường đọc kịch bản.

Phó Vọng từ phòng tắm đi ra, trong tay mang theo cái túi nhỏ.

Giản Lan ánh mắt dừng ở trên tay anh, tay hơi dùng sức nắm chặt trang sách, đem giấy nắm ra nếp gấp.

“Chị, em có đồ muốn đưa cho chị.” Phó Vọng từ trong túi lấy ra một cái hộp nhỏ tinh xảo.

“Chị không có thói quen mang trang sức.” Giản Lan có chút khẩn trương.

Phó Vọng cầm hộp nhỏ kia lên giường, dựa vào bên người cô.

Không biết có phải ảo giác hay không, khi anh dựa lại gần, Giản Lan bỗng nhiên cảm thấy không khí xung quanh nóng lên vài phần.

Trên người anh thoang thoảng mùi dầu gội, xen lẫn hơi thở của anh, thực mát mẻ, rất dễ ngửi.

“Nhưng em muốn chị đeo cái này.”

Phó Vọng đem hộp nhỏ dơ lên trước mặt cô.

Giản Lan buông kịch bản, cũng không có ý định cầm lấy.

“Em trai à, chúng ta hiện tại thảo luận vấn đề này còn quá sớm, cho chị một chút thời gian, có được không?” Cô nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn anh.

Phó Vọng không nói chuyện, nhìn cánh môi đỏ ửng của cô lúc đóng lúc mở.

Một lúc sau, anh mới thấp giọng mở miệng.

“Chị, chị đeo thử, nếu không thích có thể tháo xuống.”

Đối mặt với ánh mắt hèn mọn cùng khẩn cầu ấy, Giản Lan không đành lòng cự tuyệt, “Được rồi.”

Cô thở dài, đem kịch bản đặt lên bàn đầu giường.

Phó Vọng mở hộp ra, bên trong đặt một chiếc nhẫn bạch kim, kiểu dáng đơn giản hào phóng.

Giản Lan lúc này mới chú ý tới, tay trái của anh cũng mang kiểu nhẫn cùng dạng, chắc hẳn thời điểm ra khỏi phòng tắm mang lên.

“Chị có thể đeo, nhưng có một chuyện, chị phải cùng em nói rõ ràng.”

Phó Vọng như đoán trước được, ánh mắt khẽ nhúc nhích, “Chị nói đi.”

Giản Lan tàn nhẫn nói: “Chị đeo nó nhưng không có nghĩa là chị đồng ý.”

Phó Vọng tim đau đến thắt lại, trên mặt lại biểu hiện dường như không có việc gì.

“Ừm, em hiểu rồi, em đeo giúp chị.”

Anh lấy ra chiếc nhẫn, thật cẩn thận mang vào ngón tay giữa của bàn tay trái, nhẹ nhàng đặt xuống đó một nụ hôn.

“Rất hợp với chị.”

Phó Vọng nâng lên tay trái của mình, cùng tay trái của cô mười ngón đan xen vào nhau, đè ở mặt sau áp mặt lên.

Tay anh rất lớn, trắng nõn thon dài, khớp tay rõ ràng.

Tay cô khó khăn lắm mới đến đốt ngón tay thứ hai của anh, nhỏ xinh trắng nõn.

Nhìn đến hai bàn tay mang nhẫn nắm chặt, Phó Vọng rốt cuộc nhịn không được trong lòng nhộn nhạo, cảm xúc quay cuồng, đem tay còn lại của cô đặt trên đầu gối, mắt hồng hồng, nghĩ muốn hôn cô.

Da thịt chạm nhau, cô có thể cảm nhận được nội tâm anh nóng bỏng.

Nhưng cô không biết nên đáp lại tình cảm chân thành của anh như thế nào, chỉ có thể hôn anh để trấn an.

“Tại sao em lại thích chị?” Giản Lan nghi vấn hỏi cậu.

Rõ ràng bọn họ tiếp xúc không nhiều, nếu thích, cũng không nên đến loại tình trạng như này mới đúng.

Cô có thể cảm giác được, anh hận không thể đem tâm can đều móc ra cho cô xem.

Phó Vọng dừng lại động tác, nhắm mắt bình ổn lại hô hấp của chính mình, “Thích chính là thích.”

Anh đâu biết rằng vì sao mình lại thích cô.

“Bởi vì chị lớn lên đẹp?”

Phó Vọng cọ cọ ở gáy cô, “Không đẹp cũng thích.”

“Nói dối, em trai thối.” Giản Lan cười.

“Không có, em nói thật, chị phải tin em.” Phó Vọng ở bên tai cô nói nhỏ, thanh âm tràn đầy nghiêm túc.

Anh luôn ở trước mặt cô làm nũng, làm cô mềm lòng đến rối tinh rối mù.

Giản Lan ôm lấy eo anh, “Nếu em muốn thấy chị đeo trang sức, hay là thử đổi sang cái khác để không dễ bị người khác phát hiện đi.”

Vòng cổ, lắc tay đều tốt, nhưng không thể là nhẫn.

Điều này ẩn chứa thâm ý, không thể tùy tiện đeo.

“Ừm.” Phó Vọng lại lưu luyến hôn cô, như thế nào cũng không đủ.

Anh hận không thể chết trên người cô, cả đời cùng cô ở chung một chỗ.