Chương 9

"Trần Mộc."

Thanh âm nữ sinh vang lên bên tai, Trần Mộc nghiêng đầu.

Ánh mắt cô đang dừng trên màn hình máy tính của cậu, "Cậu điền của cậu đi, đừng toàn viết giống nhau."

Trần Mộc sửng sốt vài giây, chợt cười rộ lên, qua nhìn của cô, "cậu cũng toàn giống nhau kìa."

Thi Đồng: "......"

Trong lòng cô nói đôi ta có thể giống nhau sao?

Trần Mộc không đùa cô nữa, "Yên tâm đi, học kỳ sau chúng ta sẽ là bạn cùng trường."

Lên cao trung chỉ có thể làm bạn cùng trường, điều này cậu tự mình hiểu được, không có khả năng là bạn học cùng lớp.

"Cậu thi rất khá sao?"

"Cũng được."

"Có thể trên 650 điểm không?"

"......"

Tổng điểm là 750, cậu có thể thi được trên 550 là tốt lắm rồi, cũng may năm nay đề thi tương đối đơn giản.

Tiền chạy vào trường học không thể nào nói ra, mặt khác Trần Mộc muốn tạo bất ngờ cho cô, nên cũng không nói cho Thi Đồng biết.

Nếu cô đã thấy, liền không thú vị.

Trần Mộc nói: "Ba tớ giao cho tớ chọn trường học, ông cảm thấy Trung Học Thanh Thành chất lượng cao hơn với các trường cao trung khác, gần đây tớ biểu hiện không tồi, còn có thể cứu lại một chút. Ông còn nói tất cả học sinh giỏi đều ở Thanh Thành, để tớ học cùng các học sinh tốt, sẽ không học điều không đứng đắn."

Rõ ràng vấn đề này là cậu yêu cầu, bây giờ đẩy hết lên đầu cha cậu.

Thi Đồng nghe xong liền vui vẻ, có chút cao hứng, "cậu khá tốt. Kỳ thật cậu rất thông minh, nghiêm túc học hỏi, tiến bộ nhanh hơn nhữn người khác."

"Cậu thật sự nghĩ vậy?"

"Ừ, cho nên cậu phải tiếp tục nỗ lực."

"Dược."

Điền chí nguyện vọng, học sinh trung học được nghỉ mấy ngày.

Đêm nay Thi Đồng rốt cuộc không cần làm đề thi, mở máy tính xem bộ phim điện ảnh hơn hai giờ, trở lại phòng ngủ, cô thoáng nhìn thấy quyển vở màu hồng nhạt đang nằm trên bàn sách.

Thiếu chút nữa đã quên, ghi chép của bạn học gửi còn chưa kịp xem.

Thi Đồng không có buồn ngủ, đi qua mở ra đọc cho hết thời gian.

Chính giữa ghi họ tên và số điện thoại liên lạc, một bên ghi tên thần tượng của mọi người, phần lớn các nữ sinh đều thích Ngô Ngạn Tổ, Chu Kiệt Luân, các nam sinh thì sùng bái Beckham.

Sau đó là trang ghi lại lời nhắn, chữ viết ngập tràn, có người viết hai ba hàng chữ to, phần lớn đều là khen ngợi và chúc phúc.

Chỉ có Trần Mộc viết đơn giản nhất, hỏi một câu đơn giản: "Thi Đồng, cậu làm từ hoa sao?"

Hơn nữa còn dấu chấm câu, tổng cộng mười dấu hỏi.

Cũng không biết sao, trong đầu cô không tự chủ liền hiện ra gương mặt của thiếu niên, bộ dáng mệt mỏi, nhưng lại rất đẹp trai.

Thi Đồng bỗng dưng đỏ mặt, trước giờ cô đọc lý giải rất tốt, một chút phiên dịch cũng không khó.

Hoa có đặc điểm gì?

Trắng, mềm.

Phương thức khen ngợi của cậu thật độc đáo.

Thi Đồng nhẹ nhàng cười ra tiếng.

Trang sau là Dư Ba viết, lời nhắn của cậu ta cũng khiến cô buồn cười.

"Đại biểu môn Văn xinh đẹp, tôi có một bí mật muốn nói cho cậu..."

Sau đó liền không có.

Cho nên bí mật đâu?

Có chuyện gì bí mật?

Thi Đồng lắc đầu, viết lời nhắn cho bạn học cũng có thể trêu chọc.

Mấy ngày sau nhận được thư thông báo trúng tuyển, Thi Đồng thi được 727 điểm, không có gì bất ngờ được Trung học Thanh Thành tuyển chọn.

Trần Mộc và Dư Ba vốn dĩ không nhận được danh sách, tới khai giảng bọn họ trực tiếp đến trường làm thủ tục.

Ba người hẹn nhau ăn trưa, Trần Mộc đưa cho Thi Đồng một tờ giấy, trên giấy viết một dãy số.

Cậu nói: "Ba tớ nua điện thoại cho tớ, cậu có việc tìm tớ thì gọi số này."

Thi Đồng gật đầu, bỏ vào trong ngăn khoá cặp sách.

Trần Mộc lại nói: "cậu về nhà nhớ đăng nhập QQ, tớ thêm cậu, cậu còn chưa đồng ý."

Dư Ba ở bên cạnh nói: "Còn có tôi, nick của tôi tên là Tiểu Lý Phi Đao."

Sao không gọi Lý Tầm Hoan đi?

Thi Đồng nói: "được."

Biết được sẽ học chung trường cao trung nên bọn họ cũng không có gì buồn bã, cơm nước xong liền chia tay.

Thi Đồng về đến nhà chuyện đầu tiên làm là đăng nhập QQ, âm thanh nhắc nhở vang lên, bên dưới góc phải màn hình ký hiệu loa nhỏ không ngừng nhảy lên.

Những người thêm cô ngoại trừ Trần Mộc và Dư Ba, còn có mấy bạn học trong lớp nhày thường không nói với nhau được mấy câu.

Hẳn là bạn học của cô lưu lại để sau tiện liên lạc.

Cô ấn đồng ý tất cả.

Trần Mộc dùng ảnh Conan làm hình đại diện, cạu cũng đang online, hỏi cô, "Nghỉ hè này cậu định làm gì?"

Thi Đồng gõ bàn phím trả lời: "Mẹ tớ đăng ký cho tớ đi học khiêu vũ."

"Cậu thích khiêu vũ sao?"

"Ừ, bồi dưỡng thêm một sở trường đặc biệt. Cậu thì sao?"

"Tớ không có kế hoạch gì, đi chơi bóng, chơi game, sau đó về nhà bà ngoại chơi nửa tháng."

"Chỗ nào?"

"Trấn Hợp."

"Tớ biết, chỗ đó có bưởi ăn rất ngon."

"Khi nào chín tớ mang cho cậu, nhà bà ngoại tớ có rất nhiều."

......

......

Thời điểm Trần Mộc đến nhà bà ngoại chơi, Thi Đồng theo ba cô bay sang Thái Lan chơi.

Công ty của Thi Vân Đào tổ chức đi du lịch, trong nhà lãnh đạo có trẻ nhỏ, thế là tự mình bỏ tiền túi đưa con gái đi theo ra ngoài ngắm nhìn thế giới.

Hành trình kéo dài bảy ngày sáu đêm, đối với cô đều vô cùng mới mẻ, chơi vô cùng vui vẻ.

Mà Trần Mộc liên tục trong một tuần không nhận được tin nhắn trả lời của Thi Đồng, vô cùng hụt hẫng.

Cho nên mỗi ngày cậu đều ngồi trước máy tính nhìn chằm chằm biểu tượng đầu chim cánh cụt của cô, rốt cuộc cũng nhìn thấy nó sáng lên, cậu lập tức gửi tin nhắn qua.

"Rốt cuộc cậu cũng online."

Lần này ngay lập tức đã nhận được tin nhắn trả lời, "ngại quá, mấy ngày hôm trước toé không ở nhà."

Nghe cô giải thích, trong nháy mắt tâm tình Trần Mộc liền vui vẻ, cậu hỏi: "Đi ra ngoài chơi sao?"

Thi Đồng đáp: "ừ."

"Cậu đi đâu? Chơi vui không?"

"Thái Lan, vui lắm."

Khoé môi Trần Mộc khẽ cong, "Oa! Thật hâm mộ, tớ muốn xem ảnh chụp."

Thi Đồng gửi lại một icon gương mặt cười, "Cậu chờ một lát."

"Được."

Thi Đồng đi ra thư phòng, "Ba, ba chuyển ảnh chụp sang máy tính chưa ạ?"

"Ở trên mặt bàn ấy, trong folder Thái Lan."

Cô "vâng" một tiếng, đi chọn mấy tấm chụp địa phương đặc sắc gửi cho Trần Mộc.

Cậu có chút không hài lòng, "Không có ảnh cậu sao?"

Tiếp theo lại một câu, "tớ muốn nhìn ảnh cậu."

Thi Đồng nhìn chằm chằm mấy chữ này, trái tim căng thẳng.

Qua thật lâu, Trần Mộc nhận được ảnh chụp cô.

Trời xanh, mây trắng, biển rộng, bờ cát trắng trải rộng tận chân trời, cô gái nhỏ đi chân trần đứng bên bờ biển, váy dài tung bay theo gió.

Chỉ là một bóng dáng, Trần Mộc lại nhìn mãi không rời mắt.

Vì sao ngay cả bóng dáng thôi mà cũng đẹp như vậy?

Trong đầu cậu đột nhiên có sự hy vọng mãnh liệt, nếu mai đã khai giảng thì thật tốt, thật muốn đến gặp cậu.

Rốt cuộc đến tận ngày 31 tháng 8, cao trung mới chính thức khai giảng.

Từ nhà đến trường học đi mất khoảng 15 phút đi xe bus, hôm nay là ngày đầu tiên, Thi Vân Đào lái xe đưa Thi Đồng đến trường báo danh.

Trung học Thanh Thành đã có lịch sử hơn trăm năm, vườn trường có cây xanh phủ bóng râm, phong cảnh rất đẹp.

Từ cổng trường đi vào, là một con đường lớn sạch sẽ. Chính giữa là một tấm biển thật lớn đứng sừng sững, bên trên tạc chữ vàng.

Trung học Thanh Thành.

Thi Đồng dễ dàng tìm thấy tên mình trên bảng thông báo, quả nhiên cô vào lớp tuyển chọn.

Sau khi báo danh nộp tiền xong, Thi Vân Đào đưa cô đến văn phòng hiệu trưởng.

Không nghĩ tới Dư Ba cũng ở đó, hai người đều sửng sốt.

Thi Đồng lễ phép chào hỏi, "Cháu chào chú Lương."

Người đàn ông trung niên đeo kính cười tủm tỉm, "Đồng Đồng đó à, lần này thi đạt thủ khoa môn văn toàn thành phố chúng ta đó."

Dư Ba theo bản năng "Oa" một tiếng, "Giỏi quá."

Lập tức bị ba cậu ta đứng bên đập cho một cái, "Câm miệng đi, không nói lời nào không ai bảo con câm đâu."

Thi Đồng nhịn không dám cười.

Ba Dư Ba nói: "hiệu trưởng Lươn, vậy tôi đưa thằng nhóc này đến lớp 17 báo danh."

"Đi đi, tôi đã nói qua với chủ nhiệm lớp rồi."

Dư Ba đứng lên, "Đại biểu môn văn, lát nữa gặp nhé."

Thi Đồng "ừ" một tiếng.

Dư Ba theo ba cậu ta ra ngoài, lúc này hiệu trưởng Lương hỏi, "Đồng Đồng có quen bạn nam sinh kia sao?"

Thi Đồng nói: "vâng, lúc sơ trung chúng cháu học chung một lớp."

Hiệu trưởng Lương lại hỏi, "Nghe nói rất nghịch ngợm?"

Thi Đồng nói: "Cậu ấy tương đối hoạt bát."

Hiệu trưởng Lương cười.

Thi Vân Đào: "Xem bộ dáng ông đau đầu chưa kia, là ai gửi ông?"

"Là con trai của khách hàng quan trọng trong công ty em tôi, một hai phải tới trường học đọc sách, không nhận không đươnc. Lần này thi vào trường còn không được ba trăm điểm, haiz."

"Yên tâm, chỉ cần không gây chuyện không gây rắc rối cho ông, thì không quan trọng."

"Chỉ mong vâyh... Đúng rồi, chú để Đồng Đồng là đại diện học sinh mới năm nay lên phát biểu, có được không?"

Thi Vân Đào nhìn con gái, "Đứa nhỏ này nhát gan, con bé không muốn lên sân khấu, sợ làm không xong."

Hiệu trưởng Lương cũng nhìn cô, "vậy không thể được, về sau chú Lương sẽ cho cháu nhiều cơ hội để rèn luyện."

Thi Đồng: "......"

Cô có thể không cần loại cơ hội này không?

Hiệu trưởng Lương công việc bận rộn, chỉ hàn huyên được một lát.

Sau khi đi ra ngoài, hai người đàn ông trung niên hẹn hôm nào có rảnh cùng nhau uống rượu.

Người lớn đều nói hôm nào mà không nói là ngày nào, có rảnh cũng không biết có gặp được nhau không.

Không giống như lũ trẻ bọn họ, hôm nay, ngày mai, hoặc là cuối tuần sau, nhất định sẽ nói chính xác ngày tháng.

Nếu là "một lát nữa", cũng thật sự chỉ một lát sau.

Dư Ba dựa vào tường ngoài văn phòng hiệu trưởng, nhìn thấy Thi Đồng liền đứng thẳng người, "Đại biểu môn Văn."

Thi Đồng kinh ngạc, "Cậu ở đây làm gì?"

"Tôi chờ cậu."

Lúc này Thi Vân Đào phải về toà soạn, đưa cho

Thi Đồng hai trăm đồng tiền liền đi trước.

"Ông ấy là ba cậu à."

"Làm sao vậy?"

"Quả nhiên vừa thấy chính là người làm công tác văn hoá."

"......"

Dư Ba tò mò, "Hiệu trưởng là người thân nhà cậu à?"

Thi Đồng giải thích, "Không phải, ông ấy là bạn học cao trung với ba tôi, quan hệ rất tốt.."

Dư Ba "A" một tiếng, lúc này trong túi cậu ta vang lên tiếng chuông, nói: "Khẳng định là Mộc ca."

Thi Đồng mơ hồ có chút khẩn trương.

Dư Ba lấy điện thoại ra, cười đắc ý, "chính xác là cậu ra."

Cậu ta nhận điện thoại, nói: "Chờ một lát, chúng ta lập tức tới."

Trần Mộc cũng bị phân đến lớp mười bảy, cậu đã làm xong xuôi các thủ tục.

Đến phòng học, Dư Ba đi đến bục giảng tìm giáo viên báo danh.

Trần Mộc và Thi Đồng nhìn nhau, trong lòng đều có chung một suy nghĩ ——

Cậu / cô lại cao thêm rồi?

Không phải ảo giác.

Trên thực tế, tỏng kỳ nghỉ hè vóc dáng hai người đều cao thêm không ít.

Trần Mộc nhìn Thi Đồng liền nảy ra một ý nghĩ.