Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiếu Niên Dược Vương

Chương 9: Lý Man Quỳnh

« Chương TrướcChương Tiếp »


- Đế cảnh thuốc nghiệp thực sự tốt như vậy sao? - Nghe Tiết Ảnh nói như vậy, Cổ Tiểu Vân có chút tò mò quay lại hỏi.

Tiết Ảnh nhìn hắn như nhìn một quái vật thời tiền sử, bất đắc dĩ nói:

- Tiểu Vân! Ngươi có bị sao không vậy? Đế cảnh thuốc nghiệp đương nhiên là cực tốt. Bọn họ chuyên sản xuất thuốc Đông y, xuất khẩu sang cả nước ngoài, có khoảng hơn năm trăm chi nhánh trên toàn thế giới. Hầu hết mọi người ở Hoa Hạ này đều mong ước có một công việc tại đó. Bởi vì, trở thành nhân viên của Đế cảnh thuốc nghiệp chẳng những không còn phải lo chuyện cơm áo, mà quan trọng hơn, nó đại biểu cho một địa vị xã hội khiến người ta phải hâm mộ.

Mà nguyên nhân sâu xa khiến người ta hâm mộ Đế cảnh thuốc nghiệp chính là bởi vì Đế cảnh thuốc nghiệp tổng tài - Lý Man Quỳnh. Nàng là nữ nhân khiến toàn bộ thế giới phải chú ý. Nàng xinh đẹp lại vô cùng thông minh, nếu không đã không thể từng bước đưa Đế cảnh thuốc nghiệp phát triển phồn thịnh như bây giờ. Hiện tại, nam nhân khắp thiên hạ đều sẵn sàng vì nàng mà điên cuồng.

Lúc này, trên màn hình vừa vặn xuất hiện hình ảnh Lý Man Quỳnh. Ngưu Phi nhất thời choáng váng, ngây ngô nở nụ cười, nhìn nàng không chớp mắt.

Cổ Tiểu Vân bất giác nhướng mày, khẽ hừ một tiếng nói: " Ngay cả hôn nhân của chính mình cũng không giữ được, nữ nhân như vậy có gì giỏi chứ". Nói xong vung tay, xoay người đi thẳng về phía trước.

Tiết Ảnh lần đầu tiên thấy có người đối với Lý Man Quỳnh tràn đầy khinh thường như vậy, trong lòng không khỏi tò mò, càng khẳng định Cổ Tiểu Vân không phải người thường.

- Cẩn thận!

Tiết Ảnh đang muốn đuổi kịp Cổ Tiểu Vân chợt thấy một chiếc xe xa hoa từ trong hẻm vọt ra, hướng Cổ Tiểu Vân đâm tới, nàng giật mình hoảng sợ muốn ngất đi.

Cổ Tiểu Vân vừa rồi nghĩ tới chuyện cũ, nhất thời có chút thất thần, không chú ý chiếc xe đột nhiên xuất hiện, trong lòng cũng cảm thấy kinh hoảng. Bất quá Thần Nông bí cảnh của hắn trong ba năm này không phải chỉ là đồ bỏ đi, dưới chân chợt loé lên, rất nhanh lướt qua chiếc xe.

- Ta kháo! Có biết lái xe hay không vậy? Cho là có xe đẹp thì có thể thích đi chỗ nào thì đi a?

Thấy Cổ Tiểu Vân suýt mất mạng, Ngưu Phi giận dữ hướng tên lái xe la mắng một trận.

Cùng lúc đó, bên trong chiếc limousine, Lý Man Quỳnh đang cùng thị trưởng Bắc Xương Võ Doãn Tú thân mật trò chuyện, đột nhiên phát hiện chiếc xe có chút không đúng, quay ra hỏi:

- Lão Mã, xảy ra chuyện gì vậy?

Lão Mã - tài xế của lý Man Quỳnh vội trả lời: "Đại khái là một tiểu tử thúi mơ mơ màng màng tông vào xe chúng ta".

Lý Man Quỳnh lông mày khẽ nhăn lại hỏi: " Không có tông vào người ta chứ?"

Lão Mã lắc đầu liên tục: " Không có, không có. Chủ tịch ngài an tâm". Hắn mặc dù miệng nói như vậy, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi lạnh. Tình huống vừa rồi thật hung hiểm đến cực hạn. Hắn cơ hồ khẳng định mình nhất định đυ.ng vào người ta, nhưng đột nhiên, thân hình của đối phương thoáng một cái liền ở trước mặt hắn biến mất một cách quỷ dị. Hết thảy chuyện này đối với hắn giống như một giấc mơ... quá khó tin.

Hồi tưởng lại tình hình lúc trước, lão Mã nhịn không được rùng mình: "Chỉ kém mười mấy cm đối phương cũng có thể né tránh! Má ơi! Gặp quỷ rồi".

Nghe lão Mã nói không có chuyện gì Lý Man Quỳnh liền một lần nữa đem sự chú ý hướng lên người Võ Doãn Tú, cười nói: "Doãn Tú, ngươi đường đường là đại thị trưởng, sao lại có thời gian đến xem ta a..."

Võ Doãn Tú dung mạo mặc dù không bằng Lý Man Quỳnh nhưng cũng thành thục quyến rũ, hơn nữa nàng đặc biệt có cái phong vận của một nữ chính trị gia, tạo nên lực hấp dẫn đặc biệt.

Lúc này nàng lắc lắc mái tóc cười nói: " Ta không phải là đã đến rồi sao? Như thế nào? Có thể hay không quyên 100 ngàn để ta nâng cao phúc lợi cho thành phố?"

Lý Man Quỳnh cười khổ một tiếng nói: " Lão đồng học, người ta cũng là thỏ không ăn cỏ gần hang, nhưng làm sao mà ngươi chuyên lấy cỏ ở hang ổ ta cho thỏ gặm a..."

Võ Doãn Tú cười khanh khách nói: "Không ăn cỏ ở hang đó có mà là thỏ đần sao? Nhất là cỏ ở đó lại màu mỡ ngon miệng, ta không ăn chẳng phải không nể mặt mình sao. Khách khách...
« Chương TrướcChương Tiếp »