Ngưu Sơn Bằng cuống quít nói tiếp "Thanh Bì ngươi thật hiểu rõ Ngưu Phi ca của ngươi a! Ngưu Phi đứa nhỏ này từ nhỏ đã coi trọng nghĩa khí, một khi hắn đã nhận định ngươi là bằng hữu của hắn, thì dù cho ngươi có đem đao cắm vào ngực hắn, hắn cũng tuyệt không nói lời nào."
"Đúng vậy đó! Nếu như không phải vì tính cách đó thì chúng ta những người này cũng sẽ không bội phục Ngưu Phi ca như vậy đâu." Thanh Bì gật đầu lia lịa nói.
Ngưu Sơn Bằng ừ một tiếng, trên mặt mang một bộ dạng sầu mi khổ kiểm, nói " Nhưng ta đây thân làm cha, lại không thể trơ mắt nhìn nhi tử của ta cứ như vậy nà buông tha cho hạnh phúc tương lai của nó, ta nghĩ là các ngươi hẳn có thể lý giải được tâm tình bậc làm phụ thân như ta chứ?" Truyện "Thiếu Niên Dược Vương "
"Hiểu hiểu! Ngưu thúc, chúng ta cũng giống như ngươi vậy đó. Vừa nghĩ tới tên tiểu tử mặt trắng kia cùng Tiết Ảnh thân mật, ta đây trong lòng cũng cảm thấy ủy khuất giùm cho Ngưu Phi ca! Ngài nếu như muốn chúng ta làm việc gì thì cứ việc phân phó đi!"Thanh Bì vẻ mặt nghĩa bất dung từ nói.
"Tốt, tốt! Ngươi nếu có thể giúp cho Ngưu Phi giải quyết đi mối phiền phức này, ta đây nhất định sẽ hảo hảo cám ơn các ngươi." Ngưu Sơn Bằng lời nói thấm thía nói.
Thanh Bì vừa nghe, lại càng cảm thấy phấn khởi, nói " Ngưu thúc, ngài yên tâm, ta sẽ cùng các huynh đệ đi giáo huấn tên mặt trắng kia một chút, để cho hắn tự biết điều mà cút ra khỏi Tam Hà thôn!"
Lời của Thanh Bì thật vừa với ý nguyện của Ngưu Sơn Bằng, trong lòng mừng thầm không ngớt, nhưng ngoài miệng thì lại không ngừng nhắc nhở "Nhớ kỹ, chỉ cần để cho tiểu tử kia rời đi Tam Hà thôn là được, ngàn vạn lần không nên để hắn bị thương nha. Hắn dù sao cũng là bằng hữu của Ngưu Phi ca các ngươi, tránh cho Ngưu Phi ca các ngươi cảm thấy áy náy."
"Yên tâm đi Ngưu thúc, ngài chỉ cần ở chỗ này mà chờ tin tốt của chúng ta thôi!" Thanh Bì khoát tay chặn lại, mang theo mấy người đồng bọn của hắn rời khỏi Ngưu gia.
"Cha! Thanh Bì bọn họ không phải là muốn đi gây bất lợi cho Tiểu Vân đấy chứ?" Ngưu Phi từ trong phòng vọt ra, đôi mắt to nhìn chằm chằm cha hắn, hỏi.
Ngưu Sơn Bằng hừ một tiếng, nói "Thật là đồ vô dụng! Hạnh phúc của ngươi mà lão tử ta đây lại phải vì ngươi mà tranh đoạt!"
"Cha! Nói cho ta biết, Thanh Bì bọn họ đi làm cái gì vậy?" Ngưu Phi rất là lo lắng cho Cổ Tiểu Vân, lúc này đã nhịn không được nữa mà lớn tiếng hô lên.
Thấy Ngưu Phi như giận thật sự, Ngưu Sơn Bằng cũng lo lắng cái đứa con trai bảo bối này của mình lại nổi lên tính khí bướng bỉnh, như vậy chỉ e tình hình không thể vãn hồi. Chỉ đành phải nói cho hắn biết "Cũng không có gì cả, ta chỉ là để cho Thanh Bì đi tìm tiểu tử mặt trắng kia nói chuyện một chút, hi vọng hắn có thể chủ động rời khỏi Tiết Ảnh mà thôi, không còn chuyện gì khác."
"Chẳng qua là nói chuyện một chút thôi ư?" Ngưu Phi trừng tròng mắt hỏi.
Ngưu Sơn Bằng tức giận, ngữ khí buồn bực, bỗng nhiên lớn tiếng nói "Đúng! Chẳng qua chỉ là nói chuyện một chút! Chẳng lẽ ngươi ngay cả lời của lão tử ta cũng không tin sao?"
Ngưu Phi chung quy cũng quá hiền lành, thấy Ngưu Sơn Bằng như thế thì trong lòng cũng đã tin bảy tám phần, thanh âm buông lỏng dần nói "Cha, Tiểu Vân hắn là bằng hữu của ta, ta không muốn có bất kỳ kẻ nào làm thương tổn đến hắn, nhất là khi hắn đang ở trong phạm vi thôn Tam Hà chúng ta."
Ngưu Sơn Bằng trừng mắt liếc hắn một cái, đầy bất đắc dĩ nói "Biết rồi! Lão bà đã bị người khác đoạt đi, còn ở đây ngây ngốc che chở cho người ta, thật là đần hết chỗ nói!"
Đêm đã khuya nhưng Cổ Tiểu Vân lại chẳng thấy buồn ngủ chút nào. Một mình một người ngồi ở trên ban công, bên cạnh là một bình trà đã lạnh ngắt, nhìn trăng sáng trên trời mà ngồi ngây ngốc. Hắn đang nhớ nhà…
Tính đến hôm nay, Cổ Tiểu Vân vừa vặn mười tám tuổi. Mười tám tuổi, đó là độ tuổi đẹp biết bao! Vốn phải là không buồn không lo, được cha mẹ quan tâm chăm sóc, chơi đùa vô tư lự cùng các đồng học mới đúng, nhưng Cổ Tiểu Vân mười tám tuổi lại phải gánh trên vai một phần trách nhiệm nặng nề. Mức độ nghiêm trọng của trách nhiệm này quan hệ đến cả tồn vong của nhân loại, vì thế mà không khỏi làm cho hắn cảm thấy áp lực nặng nề.
Cái đại kiếp nạn này, rốt cuộc là cái dạng gì chứ? Mà ngay cả Thần Nông, một vị thần cao cao tại thượng như vậy cũng không biết liệu loài người thật sự có thể vượt qua được biến cố này hay không? Hắn rốt cuộc phải đạt tới trình độ nào mới có thể không cô phụ sự dạy bảo của Thần Nông, mới có thể vì nhân loại mà giữ lại một tia hi vọng cuối cùng đây?
Còn có bảy giọt máu huyết của Thần Nông rải rác trong thiên địa nữa, trừ một giọt khi ở Thần Nông bí cảnh đã bị hắn đưa vào trong thể nội, từ từ hấp thu ra, còn lại sáu giọt hắn hoàn toàn không rõ tung tích, mà cũng chưa biết khi nào mới có thể tìm thấy được. Lúc nào mới có thể hoàn toàn dung hợp bảy giọt Thần Nông máu huyết, lúc nào mới có thể thượng vị thành thần, những khúc mắc này, Cổ Tiểu Vân có muốn nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Trên bầu trời, ánh trăng bàng bạc không ngừng tỏa ra ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng. Ở trong Thần Nông bí cảnh, vĩnh viễn chỉ có thể thấy được ánh mặt trời, không bao giờ thấy được ánh trăng sáng.
Ba năm qua, Cổ Tiểu Vân không có lúc nào là không tưởng niệm đến ánh trăng sáng, nhất là khi đang ở xa cố hương. Hay là lúc đang nghĩ tới cha mẹ đang ở trong toà thành thị cách nơi này không xa, dường như trong không khí hắn đã có thể cảm nhận được khí tức của bọn họ. Cảm giác thật ấm áp, thân thiết như vậy làm cho tư niệm trong lòng Cổ Tiểu Vân càng tăng lên. Truyện "Thiếu Niên Dược Vương "
Nhưng khi ánh trăng sáng huyễn hóa thành thân ảnh của Lý Mạn Quỳnh và Cổ Khiếu Phong thì Cổ Tiểu Vân liều mạng lắc lắc đầu, đem huyễn ảnh này đánh tan đi.
Ba năm trước đây, Lý Mạn Quỳnh, Cổ Khiếu Phong đã không hề để ý đến lời cầu khẩn đau khổ của Cổ Tiểu Vân mà đã dứt khoát kiên quyết lựa chọn ly hôn, khi đó hắn đã đau đến tan nát cõi lòng, đến tận bây giờ cảm giác đó vẫn như cũ, vẫn còn khắc sâu vào trong trí nhớ Cổ Tiểu Vân.
Bất quá Cổ Tiểu Vân trong lòng cũng không phải hoàn toàn là hận, mà còn có sự tán thán đối với sự thần kỳ của số mệnh. Mọi chuyện đều giống như là có một sợi chỉ vô hình ở sau lưng khu động. Nếu như không phải là Lý Man Quỳnh cùng Cổ Khiếu Phong ly hôn, hắn cũng sẽ không rời nhà trốn đi, cũng sẽ không có cơ duyên xảo hợp được tiến vào Thần Nông bí cảnh, cũng từ đó mà đã mở ra một bước ngoặt mới trong cuộc đời của hắn. Mối nhân sinh mới này mặc dù khó khăn nặng nề , nhưng lại mới mẻ kí©h thí©ɧ, ít nhất cũng làm cho Cổ Tiểu Vân cảm thấy rất thích thú với cuộc sống trước mắt. Như vậy từ góc độ này mà nói, hắn cũng không nên hận cha mẹ hắn, ngược lại hẳn là phải cảm kích bọn họ mới đúng.
Ban đêm cứ thế mà trôi nhanh theo dòng suy nghĩ lan man của Cổ Tiểu Vân, ánh bình minh rất nhanh đã xuất hiện.
Sáng sớm ra Tiết Ảnh đã vui vẻ đến gõ gõ cửa phòng Cổ Tiểu Vân, trong tay bưng bữa ăn sáng bốc mùi thơm ngào ngạt. Song tiếng gõ cửa vang lên một lần lại một lần, nhưng thủy chung lại không nghe Cổ Tiểu Vân đáp lại. Tiết Ảnh trong lòng bỗng nhiên trầm xuống, một dự cảm bất thường nhất thời dâng lên trong lòng nàng. Truyện "Thiếu Niên Dược Vương "
"Tiểu Vân!" Tiết Ảnh lo lắng dùng sức đẩy mạnh cửa, chỉ thấy trong phòng trống trơn, Cổ Tiểu Vân đã đi đâu rồi? Trên giường cái chăn vẫn được xếp thật chỉnh tề, ngay cả một chút dấu hiệu có người đã từng ngủ đêm qua cũng không có.
Tiết Ảnh dò tìm ở mọi nơi cũng không có nhìn thấy được bóng dáng của Cổ Tiểu Vân, nước mắt nhất thời không thể khống chế từ trong hốc mắt tuôn ra.
"Ảnh Nhi, bữa ăn sáng thơm như vậy là đặc biệt chuẩn bị cho Tiểu Vân đó à? Ha hả..." Nghe được bên cạnh có tiếng động, Tiết Nhất Đức ăn mặc chỉnh tề từ trong phòng đi ra.
"Cha, Tiểu Vân hắn... Hắn đi đâu không thấy nữa!" Tiết Ảnh vốn chỉ mới rơi lệ, nhìn thấy Tiết Nhất Đức thì tức thời nhịn không được nữa, ô ô khóc lên.
"Không thấy? Sao lại như thế được?" Tiết Nhất Đức cũng lấy làm kinh hãi, đợi sau khi hắn kiểm tra lại gian phòng của Cổ Tiểu Vân một lần nữa, lúc này mới tin chắc là Cổ Tiểu Vân thật sự đã biến mất. Trên mặt hiện đầy vẻ nghi ngờ, lẩm bẩm nói "Cái này không thể nào a! Tiểu Vân rõ ràng đã nói là sẽ đến ở Tam Hà thôn chúng ta một khoảng thời gian đó mà, còn muốn nhờ ta đem mảnh đất hoang ở phía đông thôn giao cho hắn nữa, làm sao bây giờ hắn lại đột nhiên biến mất không có tung tích chứ?"