Chương 16: Đại tiểu chi biện.



Cổ Tiểu Vân lắc đầu, nhàn nhạt đáp “Không có gì, chỉ là tùy tiện hàn huyên một chút thôi.” Truyện "Thiếu Niên Dược Vương "

Tiết ảnh nghi ngờ nhìn hắn một cái, cũng không có tiếp tục truy vấn, cười nói “Phòng của ngươi ta thu dọn xong rồi, có muốn đi xem qua một chút không?”

“Được thôi!” Cổ Tiểu Vân gật đầu dễ dãi.

Con gái quả nhiên là con gái, căn phòng sau khi được Tiết Ảnh thu dọn qua, chẳng những rất ngăn nắp chỉnh tề, hơn nữa lại trang nhã hài hòa, trong không khí vẫn còn lưu lại một mùi hương nhẹ nhàng dễ chịu, làm cho người ta cảm thấy thập phần thoải mái. Ở trên đầu giường là một vài bông hoa bách hợp đang nở rộ, làm cho cả không gian thêm vài phần lãng mạn. Có thể nhìn ra được Tiết Ảnh đã phải hao tổn không ít tâm tư mới có thể trang trí căn phòng được như thế này.

“Cám ơn ngươi.” Cổ Tiểu Vân nói với Tiết Ảnh.

Tiết Ảnh liếc hắn một cái, tựa hồ như là giận dỗi hắn đã tỏ ra khách khí với nàng.

Mấy món ăn mà Tiết Nhất Đức khổ công chuẩn bị tất cả đều đã bị cháy hết ở trong nồi, cho dù là Cổ Tiểu Vân không chê thì Tiết Nhất Đức cũng tự thấy xấu hổ không dám bưng lên bàn ăn. Chỉ đành phải để cho Tiết Ảnh gọi thức ăn từ một tửu **** ở gần đó mang đến. Cũng may thôn Tam Hà là một địa phương phồn hoa, có cần gì cũng rất dễ dàng.

Thức ăn ngon, rượu ngon cùng với không khí hòa thuận vui vẻ, hết thảy làm cho Cổ Tiểu Vân vừa thoải mái vừa có cảm giác mới mẻ.

“Tiểu Vân, kiến thức về thảo dược của ngươi sâu xa như thế, nếu như là ngươi không chê, ta muốn mời ngươi ở lại chỗ này làm trợ thủ của ta có được không?” Rượu quá ba tuần, Tiết Nhất Đức thành khẩn nói.

Nếu như đổi lại là người khác, chỉ sợ sớm đã mừng rỡ gật đầu đồng ý, song Cổ Tiểu Vân thì khác, hắn chỉ trầm tư một lát rồi lại lắc đầu nói “Bá phụ, hảo ý của ngài ta xin tiếp nhận, nhưng mà ta đã có dự định khác rồi.”

“Có dự định khác?” Nhìn thấy Cổ Tiểu Vân là một thanh niên đầy hoài bão, Tiết Nhất Đức tò mò hỏi “Ngươi đã có tính toán gì rồi, có thể nói ta nghe một chút, biết đâu chừng chúng ta có thể giúp được ngươi phần nào.”

Cổ Tiểu Vân gật đầu nói “Bá phụ, ta thực sự là cần phải có sự giúp đỡ của ngài.”

Tiết Nhất Đức nghe vậy, chén rượu vừa đưa lên miệng đã đặt lại trên bàn, nghiêm trang nói “Ngươi nói đi.”

“Ngay khi ta tới nơi này, ta phát hiện phía đông Tam Hà thôn, ba mặt bị nước bao quanh, còn lại một mặt là núi, thật sự là một địa phương sơn linh thủy tú, ta hi vọng bá phụ ngài có thể giao quyền sử dụng mảnh đất đó cho ta, để cho ta trồng dược liệu!”

“Cái gì? Tiểu Vân, ngươi không muốn làm trợ thủ của ta, lại muốn đi… đi trồng cây à?” Tiết Nhất Đức cơ hồ không thể tin được hai lỗ tai của mình, mở to hai mắt nhìn hỏi.

Cổ Tiểu Vân nặng nề gật đầu, nhấn mạnh từng chữ “Không sai!”

Tiết Nhất Đức lộ vẻ thất vọng, lắc đầu liên tục nói “Tiểu Vân, ngươi… Ta phải nói gì với ngươi bây giờ? Vừa rồi ngươi nói mình đã có kế hoạch nên cự tuyệt lời mời của ta, ta còn tưởng rằng ngươi đã có hoài bão khác to lớn hơn. Song ta trăm triệu lần lại không nghĩ tới, ngươi thế nhưng lại lựa chọn đi làm một nông dân làm ruộng. Ngươi… Ngươi đây không phải là đầu xuôi đuôi cật, bỏ lớn lấy nhỏ rồi hay sao chứ!”

Tiết Ảnh vốn là bất mãn đối với khẩu khí nói chuyện của Tiết Nhất Đức đối với Cổ Tiểu Vân, nhưng là nàng cũng không hi vọng người mình yêu trở thành một nông dân bình thường, cho nên cũng nhịn không nói gì.

Cổ Tiểu Vân nét mặt vẫn như cũ, không có biến động gì mà tràn đầy bình tĩnh, nhè nhàng vuốt vuốt chén rượu bằng sứ men xanh trong tay, chậm rãi hỏi “Bá phụ, ta muốn hỏi ngài một câu, như thế nào là việc lớn, như thế nào là việc nhỏ?”

Tiết Nhất Đức lớn tiếng nói “Việc này mà ngươi còn phải hỏi sao? Cứu người là lớn, còn đào đất trồng cây dĩ nhiên là nhỏ rồi!”

Cổ Tiểu Vân cười cười, tiếp tục hỏi “Vậy xin hỏi tiếp bá phụ ngài một câu, nếu như ngài cứ không ngủ không nghỉ, hết lòng lo lắng và dùng cả đời ngài để hành y thì liệu có thể cứu được bao nhiêu người?” Tiết Nhất Đức nhướng mày, nói “Điều này…Chung quy có lẽ được hơn mấy ngàn người?” Truyện "Thiếu Niên Dược Vương "

Cổ Tiểu Vân vươn người đứng dậy, trên mặt toát ra một loại khí sắc làm cho người ta không dám nhìn thẳng, hắng giọng nói “Cho dù ta đi theo ngài, học tập hết thảy y thuật của ngài, mỗi ngày cái gì cũng không làm, chỉ đem y thuật đi cứu người thì ta đây cũng sợ rằng cả đời này tối đa cũng chỉ có thể cứu được mấy ngàn người mà thôi. Thế nhưng ngược lại, nếu như ta dùng cả cuộc đời này của ta đi đào đất, trồng thảo dược, dùng cả nơi ở của ta để trồng thảo dược, nhưng có thể cứu sống được mấy nghìn vạn người. Vậy thì xin hỏi bá phụ, cái nào là lớn, cái nào là nhỏ đây?”

“Ách…” Tiết Nhất Đức nhất thời á khẩu, không trả lời được, cũng không biết nên nói cái gì.

Cổ Tiểu Vân nói tiếp “Thật ra thì trên thế giới này, căn bản không phân ra cái gì là lớn cái gì là nhỏ, mọi người phân ra lớn nhỏ đó là bởi vì bọn họ đứng ở những góc độ bất đồng với nhau. Chén rượu nho nhỏ ở trong tay của ta có thể xem như một ví dụ, đối với chúng ta mà nói, chén rượu nó nhỏ như hạt bụi nhưng mà đối với một con kiến mà nói thì nó lại to như một ngọn núi vậy đó!”

Lời này của Cổ Tiểu Vân đã làm cho Tiết Nhất Đức hoàn toàn tâm phục khẩu phục, nhìn Cổ Tiểu Vân, hắn bỗng nhiên có một loại cảm giác cao cao tại thượng không với tới. Trong lòng không ngừng nghĩ thầm “Đây quả thật là một thanh thiếu niên mới lớn hay sao?”

“Tiểu Vân, ngươi…Ngươi nói thật sự quá tuyệt vời!” Lời của Cổ Tiểu Vân lại một lần nữa làm cho Tiết Ảnh cảm nhận được cái gì gọi là rung động, nàng ta tràn đầy kích động, đứng vỗ tay và kêu lên đầy hứng thú.

“Aiz!” Tiết Nhất Đức bỗng nhiên thở ra một hơi thật dài, sâu kín nói “Tiểu Vân à Tiểu Vân, ngươi còn trẻ tuổi như vậy lại có thể có những kiến giải bất phàm như thế, thành tựu tương lai của ngươi nhất định không lường được!”

Hai mắt Cổ Tiểu Vân lấp lánh nhìn hắn một cái, sau đó ngẩng đầu nhìn về chân trời phía xa, lẩm bẩm giống như người đang nói mê “Bản thân ta thành tựu là nhỏ, thiên hạ bách tín lê dân mới là lớn!”

“Tốt! Tiểu Vân, ta thu lại lời mà ta đã nói lúc trước. Ngươi muốn làm gì ta sẽ tận hết sức lực ủng hộ cho ngươi. Mảnh đất ở phía đông của thôn đã bỏ hoang nhiều năm, nếu như ngươi đã muốn lấy thì từ giờ nó đã thuộc về ngươi!” Tiết Nhất Đức cũng không thể nói gì hơn, chỉ còn lại một sự kính nể, vỗ bàn, lớn tiếng nói.

“Đa ta bá phụ!” Cổ Tiểu Vân mừng rỡ, khom người hướng về phía Tiết Nhất Đức vái một cái, cất cao giọng nói.

Tiết Nhất Đức vội vàng đỡ Cổ Tiểu Vân lên, nói với Tiết Ảnh “Ảnh nhi, ngươi đã thấy chưa, Tiểu Vân đây mới chính thức là tuổi trẻ tài năng! Sau khi trở về trường, ngươi hãy đem những cái áp phích gì đó của mấy minh tinh ca sĩ kia của ngươi cất đi, chỉ có giống như Tiểu Vân mới xứng làm thần tượng của ngươi thôi!”

Tiết Ảnh khanh khách cười nói “Cha, ngài yên tâm đi! Ta sau khi trở về sẽ lập tức đem tất cả những áp phích này đi đốt. Từ bây giờ, Tiểu Vân sẽ trở thành thần tượng duy nhất trong lòng Tiết Ảnh ta! Khanh khách… Đúng rồi, các người chờ ở đây, ta đi một chút rồi trở lại!” Nói xong, Tiết Ảnh mang theo những tiếng cười thanh thúy dễ nghe của mình chạy vụt về phòng.

Không lâu sau đó, Tiết Ảnh trong tay cầm một cái máy ảnh quay trở lại, đem ống kính nhắm vào Tiểu Vân, miệng hô to một tiếng “Tiểu Vân, quay lại đây!“ Truyện "Thiếu Niên Dược Vương "

“Hả?” Cổ Tiểu Vân theo bản năng quay đầu lại hướng về ống kính, nhưng lúc này Tiết Ảnh đã nhanh như chớp đè xuống nút chụp, tách một tiếng.

“Hì hì… Đã xong rồi, sau khi trở về, ta sẽ đem tấm ảnh này của Tiểu Vân đi rửa thành một áp phích lớn dán ở trong phòng ký túc xá của ta, bảo đảm những nha đầu trong đó nhìn ngươi sẽ thấy ghen tị đến chảy nước miếng mất thôi!” Trong tay cầm máy ảnh, Tiết Ảnh rất là thỏa mãn, vừa cười vừa nói.