Chương 12: Linh chi vạn năm



Cổ Tiểu Vân gật đầu nói “Điều này cũng không có gì là khó hiểu. Vô luận là độc rắn hay là độc Ô Thanh Tử, nếu ở trong cơ thể của một đứa bé không có sức chống cự như thế mà xung đột lẫn nhau tất sẽ gây ra tổn hại vô cùng. Đó là còn chưa nói tới hai loại kịch độc này coi thân thể Tiểu Hoa như là chiến trường, tiêu trừ lẫn nhau. Đừng nói Tiểu Hoa chỉ là một đứa nhỏ, chỉ sợ cho dù là người lớn cũng sẽ bị độc hành hạ đến chết. Bởi vậy Tiểu Hoa lúc này nguyên khí bị tổn thương nặng nề, tình trạng đích thực cực kỳ nguy hiểm.”

“Ngươi… Vậy sao ngươi lại nói Tiểu Hoa có thể cứu chữa được?” Ngưu Sơn Bằng thấy Cổ Tiểu Vân cứ nói chuyện chậm chạp thì trong lòng rất là khó chịu, không nhịn được lớn tiếng quát lên.

Cổ Tiểu Vân cười khẽ một tiếng, nói “Nếu có thể cho Tiểu Hoa ăn thánh dược có tác dụng bồi bổ nguyên khí thì Tiểu Hoa sẽ không còn lo lắng đến tính mạng nữa. Cho nên ta mới nói hắn vẫn còn có cách cứu chữa.”

“Thánh dược bồi bổ nguyên khí? Ở chỗ ta có nhân sâm, còn có linh chi thảo dược, Thiên Sơn tuyết liên… cũng là thảo dược bồi bổ nguyên khí. Ta sẽ đi chuẩn bị ngay.” Tiết Nhất Đức vội vàng nói.

Thế nhưng Cổ Tiểu Vân lại lắc đầu nói “Ngươi nghe không hiểu ý của ta, ta nói thánh dược bổ nguyên khí đây không phải là loại dược liệu bình thường, mà là cái loại thiên tài địa bảo hàng ngày hấp thu linh khí. Cỏ linh chi vạn năm là một ví dụ…”

“Cái gì? Vạn… vạn năm linh chi thảo? Tiểu tử ngươi đang nói đùa với ta à? Hiện tại cho dù là cỏ linh chi trăm năm mà nói đã là cực kì hiếm thấy rồi, ngươi nói ta đến nơi nào tìm cho ngươi cỏ linh chi vạn năm bây giờ?” Ngưu Sơn Bằng trợn lớn mắt nhìn Cổ Tiểu Vân, dường như hận không thể cắn chết hắn.

Tiết Nhất Đức trên mặt cũng có nét buồn khổ, nói “Đúng vậy đó tiểu huynh đệ à, cỏ linh chi vạn năm thật sự chỉ có thể ngộ chứ không có thể cầu. Cho dù có thì nhất định cũng là vật có giá trị liên thành, tuyệt đối không phải là vật mà chúng ta có khả năng mua được.”

Cổ Tiểu Vân cười cười nói “Không sao, ngươi không có nhưng ta có.”

“Ngươi… ngươi nói ngươi có?” Tiết Nhất Đức cùng Ngưu Sơn Bằng kinh hãi, cằm thiếu điều rớt xuống đất. Truyện "Thiếu Niên Dược Vương "

Tiết Ảnh vẻ mặt cũng kinh ngạc, lẩm bẩm hỏi “Tiểu Vân, ngươi thật sự là không nói đùa đó chứ?”. Khi ở thành phố Nam Thịnh, Cổ Tiểu Vân chỉ là một tên tiểu khiếu hóa tử rách rưới, cho nên đánh chết Tiết Ảnh cũng không tin nổi hắn như thế lại có thể có được cỏ linh chi vạn năm.

Cổ Tiểu Vân lắc lắc đầu “Các ngươi chờ ta, ta đi lấy!”. Nói xong liền chạy ra khỏi phòng.

Khi rời khỏi Thần Nông bí cảnh, hắn đã sớm thu nạp nhiều loại bảo vật vào trong Thần Nông giới chỉ, trong đó cũng có cỏ linh chi vạn năm. Nếu như trước mặt Tiết Ảnh bọn họ mà lấy đồ vật từ trong trữ vật giới chỉ ra sợ rằng gây cho bọn họ cảm giác thiên kinh địa hãi, mà Cổ Tiểu Vân cũng không hi vọng bọn họ xem mình như là quái vật.

Cho nên ngay khi ra khỏi phòng, hắn đã tìm lấy một góc khuất, môi mấp máy niệm một vài câu chú ngữ khó hiểu. Tức thời từ trong giới chỉ bắn ra một đạo dị quang, sau đó đã thấy trong tay Cổ Tiểu Vân xuất hiện một cây nấm lớn cỡ một cái mâm nhỏ, toàn thân màu đen lốm đốm điểm vàng. Đích thực là cỏ linh chi. Truyện "Thiếu Niên Dược Vương "

Mặc dù tiên thảo trong Thần Nông bí cảnh có không ít nhưng thảo dược vạn năm thì chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Cổ Tiểu Vân muốn tìm thấy khỏa linh chi vạn năm như thế này thì cũng không phải dễ.

Khi thấy Cổ Tiểu Vân đem khỏa linh chi vạn năm đặt trước mặt, Tiết Nhất Đức nhất thời không dám tin vào mắt mình, cầm linh chi trong tay nâng niu cẩn thận như nhặt được chí bảo, thật lâu vẫn không chịu để xuống.

Ngưu Sơn Bằng thật sự kinh ngạc, không nghĩ tới Cổ Tiểu Vân có thể lấy ra linh chi vạn năm, trong lòng không khỏi hoài nghi, bĩu môi nói “Lão Tiết a, ngươi nên xem cho rõ ràng, nói không chừng lại là thuốc giả đó.”

“Không! Đây tuyệt đối không phải là giả!” Tiết Nhất Đức hai tay run rẩy, hết sức kích động nói “Ta ở trên một cuốn sách đã từng đọc qua đặc điểm của cỏ linh chi vạn năm, cùng với cái cây này giống nhau như đúc. Các ngươi nhìn xem, cỏ linh chi này mơ hồ tỏa ra một loại bạch sắc quang mang, đây chính là một dấu hiệu rõ ràng nhất. Lại nhìn tiếp những đốm vàng nằm rải rác trên thân cây xem, có vẻ rất là lộn xộn, nhưng thật ra chính là không hợp mà lại tự hợp, không phải là loại thảo dược bình thường có thể có được. Còn một điểm nữa, các ngươi có ngửi thấy không, cây linh chi này vẫn không ngừng tỏa ra một mùi hương tươi mát tự nhiên, chỉ cần ngửi qua sẽ làm cho tinh thần con người cảm thấy sảng khoái. Ta đời này có thể nhìn thấy được cỏ linh chi vạn năm trong truyền thuyết vậy có chết cũng nhắm mắt! Ha ha ha…” Trên tay cầm cỏ linh chi vạn năm, Tiết Nhất Đức cực kì hưng phấn.

“Vậy… vậy có cây linh chi này là có thể cứu sống mạng Tiểu Hoa nhà ta đúng không?” Cha Tiểu Hoa tràn đầy kích động nhìn Cổ Tiểu Vân, ấp úng hỏi.

Tiết Nhất Đức cười nói “Cha Tiểu Hoa! Theo như truyền thuyết thì cây linh chi vạn năm này có khả năng cải tử hồi sinh, muốn cứu sống Tiểu Hoa chỉ là việc dễ như trở bàn tay. Bất quá…” Nói tới đây thì chân mày Tiết Nhất Đức cau lại, thì thào nói “Bất quá linh chi vạn năm này quý báu đến cực điểm, không phải người bình thường có khả năng ăn được.”

“Không sao…Không sao, ta dù có táng gia bại sản cũng phải đem Tiểu Hoa nhà ta cứu sống! Tiểu huynh đệ, ngươi hãy cho ta biết giá đi, ta…Ta tuyệt sẽ không trả giá!” Cha Tiểu Hoa vì cứu con mà sốt ruột, cái gì cũng chẳng quan tâm.

Tiết Nhất Đức gật đầu, quay đầu nhìn Cổ Tiểu Vân “Tiểu huynh đệ, ta biết là cây linh chi vạn năm này rất trân quý, dù cho ta có đem cả tiệm thuốc ra bán chỉ sợ rằng đến một gram cũng không mua nổi. Tuy nhiên, người ta hay nói cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa, ta hi vọng ngươi nghĩ đến đứa nhỏ, không nên đưa ra giá tiền quá cao…”

Tiết Nhất Đức còn chưa nói xong, Cổ Tiểu Vân đã ngắt lời hắn, cười nói “Linh chi vạn năm sở dĩ trân quý là vì nó có thể cải tử hoàn sinh cho người bệnh. Nếu như không dùng để cứu người vậy nó cùng với các loại cây cỏ khác thì có gì khác biệt? Giống nhau đều là không đáng một đồng! Bá phụ cũng đừng nhắc tới tiền bạc nữa, thay vào đó hãy tranh thủ thời gian đem thuốc chữa bệnh cho Tiểu Hoa đi.”

Nghe Cổ Tiểu Vân nói vậy, Tiết Nhất Đức rất cảm động, gật đầu lia lịa tán thán nói “Thật là không nghĩ tới ngươi tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã có những suy nghĩ đáng quý như thế!” Truyện "Thiếu Niên Dược Vương "

Cha Tiểu Hoa lại càng cảm động rơi nước mắt, chỉ hận không thể hướng về Cổ Tiểu Vân dập đầu mấy cái.

Cổ Tiểu Vân nói “Bá phụ, linh chi vạn năm dược hiệu hết sức mạnh mẽ, nếu như dùng nhiều ngược lại sẽ không tốt, thân thể Tiểu Hoa có khi sẽ không chịu nổi, vì vậy ngàn vạn lần chỉ nên dùng số lượng vừa phải a!”

Tiết Nhất Đức gật đầu nói “Cái này ta minh bạch, ngươi yên tâm!” Nói xong từ trong hộp công cụ hắn mang tới lấy ra một thanh cưa tinh xảo bằng bạc, cẩn thật đặt vào gốc rễ của linh chi, rồi nhẹ nhàng cưa lấy một mảnh nhỏ, mỏng bằng móng tay. Cầm lấy quơ quơ trước mặt Ngưu Sơn Bằng, cười nói “Lão Ngưu, ngươi nhìn này, mặc dù chỉ là một mảnh nho nhỏ cũng có giá trị vạn lượng hoàng kim a!”

Ngưu Sơn Bằng vẻ mặt có chút mất tự nhiên gật đầu.

Tiết Nhất Đức đem một mảnh linh chi này tỉ mỉ nghiền nát thành phấn, hòa vào trong nước ấm đưa cho Tiểu Hoa uống.

Linh chi vạn năm thật không hổ danh là thánh dược, chỉ sau một phút đồng hồ ngắn ngủi đã có phản ứng. Gương mặt đang tái nhợt xanh xao của Tiểu Hoa đã dần dần khôi phục lại nét hồng nhuận, hô hấp cũng trở nên nặng nề có lực. Tiết Nhất Đức sau khi bắt mạch cho hắn lại càng cười vui vẻ, mạch đập của Tiểu Hoa hắn nhảy lên so với lúc trước tựa hồ còn có lực hơn.

Cảm nhận được rõ ràng sinh mệnh lực yếu ớt của Tiểu Hoa đã một lần nữa quay trở lại, cha của Tiểu Hoa kích động nghẹn ngào run run.