Mạnh Hinh đi tới, bước chân dừng lại.
Đường Uyển Tâm đi lên trước, đứng cách bà ta vài bước, ánh mắt kiên định, “Dì Mạnh, có một số việc, chúng ta vẫn nên nói chuyện rõ ràng với nhau đã.”
Mạnh Hinh còn chưa há mồm, Đường lão phu nhân bên cạnh đã dẫn đầu lên tiếng, “Tâm Tâm, không được không có lễ phép như thế, dì Mạnh của cháu hôm nay tới làm khách, cháu là vãn bối, sao có thể nói chuyện không lễ phép như thế.”
Đường lão phu nhân trách cứ Đường Uyển Tâm khiến Mạnh Hinh rất bất ngờ. Nhưng bà ta nghe xong, trong lòng càng cực kỳ cực kỳ cao hứng, xem ra chỉ cần thu phục được Đường lão phu nhân, kế hoạch bước vào cánh cồng nhà học Đường sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Tuy chuyện Đường lão phu nhân chủ động khiển trách Đường Uyển Tâm không nằm trong dự kiến của Mạnh Hinh, nhưng lạị ở trong phán đoán của Đường Uyển Tâm. Cô đã sớm suy nghĩ cẩn thận, có một số việc, thành cũng nhờ Đường lão phu nhân mà bại cũng do Đường lão phu nhân.
“Bà nội, từ trước đến nay, cháu chưa từng mất lễ phép với dì Mạnh, chỉ là có một vài chuyện, cháu muốn hai bên giáp mặt, nói cho rõ ràng.” Lời nói của Đường Uyển Tâm cũng sắc bén hơn.
Đường lão phu nhân bắt đầu biểu hiện ra vẻ mặt không vui.
Đường Thắng tiến lên hỏa giải, đỡ lấy cánh tay bà, “Chúng ta tạm thời đừng nói chuyện vội, cứ đi ăn cơm đã, ăn xong rồi lại nói.”
Câu nói đầu tiên đã thành công xoa dịu tâm trạng của Đường lão phu nhân.
Còn câu nói phía sau là quan tâm đến mặt mũi của Đường Uyển Tâm, cô cũng không kiên trì nữa, gật đầu nói: “Vâng ạ.”
Trong người có tâm sự, cô ăn cũng chả thấy ngon, chỉ ăn qua loa có mấy miếng ít ỏi, Đường Uyển Tâm liền đi ra phòng khách, mặc kệ Mạnh Hinh đang nói mấy câu chuyện phiếm vô vị với Đường lão phu nhân.
Mạnh Hinh khéo léo kể lại mấy câu chuyện cười lấy ở trên mạng cho Đường lão phu nhân nghe, Đường lão phu nhân được dỗ đến vui vẻ, bật cười ra tiếng, lại càng cảm thấy để người phụ nữ trước mắt này làm con dâu nhà mình cũng không tồi. Hơn nữa, bà đã sai người đi xem bát tự cho con trai và Mạnh Hinh, thầy nói bát tự của hai người rất xứng đôi, cho nên người con dâu này, bà nhận rồi, không ai được phản đối.
Ý nghĩ nào đó của Đường lão phu nhân càng thêm kiên định.
Đường Uyển Tâm đang ngồi trong phòng khách nhìn di động, có tin nhắn mới chưa đọc, cô click mở giao diện WeChat.
Lục Phong Châu: 【 Đang làm gì đó? Ăn cơm chưa? 】
Đường Uyển Tâm: 【 Mình ăn rồi. Cái đó, chuyện buổi chiều, mình xin lỗi cậu nhiều nha. 】
Vốn Lục Phong Châu còn đang suy nghĩ xem nên mở miệng về chuyện này như thế nào, không ngờ Đường Uyển Tâm đã nhắc đến trước, cậu thuận theo đề tài này hỏi: 【 Nhà em không xảy ra chuyện gì chứ? Chuyện của ba em? 】
Đường Uyển Tâm cũng không muốn giấu giếm cậu, trả lời: 【 Tạm thời thì vẫn chưa có việc gì, một lát nữa thì không biết. Đúng rồi, cậu có biết gần chỗ này có khách sạn an toàn không? 】
Lục Phong Châu: 【 Làm gì? Em muốn đi thuê khách sạn? 】
Đường Uyển Tâm: 【 Có lẽ lát nữa cần. 】
Tin nhắn tiêp theo Lục Phong Châu gửi tới, cô không kịp xem, bởi vì Mạnh Hinh đã đi ra.
Người giúp việc nhanh chóng mang trà lên, Mạnh Hinh ngồi xuống chỗ đối diện với
Đường Uyển Tâm, nhìn dáng vẻ, hình như bà ta đã chẳng quan tâm đến những gì Đường Uyển Tâm định nói.
Cũng đúng, ai sẽ thật tâm lắng nghe lời của một đứa trẻ chứ.
“Tâm Tâm, cháu có chuyện gì muốn nói với dì sao?”
Đường Uyển Tâm cũng không vòng vo, thừa dịp Đường lão phu nhân còn chưa ra ngoài này, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Cháu không hy vọng thấy dì và ba cháu tiếp tục tìm hiểu nhau, cho nên, sau này phiền dì đừng có tiếp tục đến nhà của chúng cháu nữa, cũng đừng có gọi điện nói chuyện với bà nội cháu.”
“Tâm Tâm, cháu đang nói cái gì thế?” Đường lão phu nhân chống quải trượng đi ra, dáng vẻ rất tức giận, thậm chí gân xanh trên mu bàn tay còn nổi hết lên.
Theo sát ngay sau bà cùng đi ra chính là Đường Thắng.
Mạnh Hinh vừa thấy hai chỗ dựa lớn đã tới, sắc mặt thay đổi ngay lập tức, đáy mắt dâng lên một tầng nước mắt, giống như Đường Uyển Tâm đang bắt nạt bà ta vậy.
Mạnh Hinh khụt khịt vài cái, “Lão phu nhân, A Thắng, em......”
Một bộ muốn nói lại thôi, nhìn thấy mà thương, khiến tất cả mọi người trong phòng khách này ngoại trừ Đường Uyển Tâm đều mềm lòng.
“Tâm Tâm!” Đường lão phu nhân tức giận, dậm dậm cây quải trượng.
Đường Thắng nhìn Đường Uyển Tâm, vẻ mặt khó đoán, ông chậm rãi ngồi lên sô pha, trầm mặc một hồi lâu mới mở miệng, “Mẹ, con đồng ý với những lời Tâm Tâm nói.”
“Cái gì!”
“Hu hu, vì sao?”
Người phản ứng đầu tiên là Đường lão phu nhân.
Mạnh Hinh cũng khóc lóc hỏi tiếp, bà ta không ngờ tới Đường Thắng lại đồng ý, trái tim run lên, mãi không thể bình tĩnh lại. Giả bộ lâu như vậy, bà ta không thể thất bại ngay trong thời điểm mấu chốt thế này được.
“Mẹ mặc kệ, dù sao mẹ cũng không đồng ý,
nếu con không muốn nhìn thấy mẹ chết, con —— phải lập tức kết hôn với Mạnh Hinh.” Đường lão phu nhân nhanh chóng bày ra thái độ cứng rắn, rất có khí thể, nếu ông còn tiếp tục nói hươu nói vượn, bà lập tức đi chết.
Thấy mẹ già của mình như thế, Đường Thắng không thể nào nói thêm gì nữa.
Đường Uyển Tâm vẫn biết ba ba là kiểu người mặt lạnh tim nóng, người có loại tính cách này
kỳ thật không thích hợp làm buôn bán. Dù sao thì, người quá mềm lòng chú định không thể làm nên nghiệp lớn, đây cũng là lí do chính khiến, Đường thị ở đời trước bị hủy trong tay Mạnh Hinh.
“Ba ba, con nói lại một lần nữa, con không đồng ý, nếu ba nhất định muốn kết hôn với dì Mạnh, như vậy —— con sẽ rời khỏi cái nhà này.” Vốn Đường Uyển Tâm cũng hy vọng có thể từ từ giải quyết chuyện này, không để mọi chuyện thành ra cực đoan như thế này, cũng không muốn ảnh hưởng đến quan hệ của mọi người trong nhà, nhưng hướng phát triển của mọi chuyện thường vượt ra ngoài kế hoạch của mọi người.
Nếu đã định chọc thủng tầng giấy này, vậy thì phải chọc cho triệt để.
“Tâm Tâm, sao cháu lại biến thành loại người như thế này?” Đường lão phu nhân chỉ thiếu chút nữa đã cho Đường Uyển Tâm một cái tát.
Đường Uyển Tâm đứng lên khỏi sô pha, “Ba ba, con nghe ba.”
Đường Thắng nhìn mẹ mình lại nhìn sang con gái bảo bối, than nhẹ một tiếng, “Người đâu, đưa Mạnh tiểu thư trở về.”
Cả người Mạnh Hinh mềm nhũn, ngã xuống ghế sô pha, ngay sau đó bà ta lại đứng lên, chạy đến trước mặt Đường Thắng, “A Thắng, em, em không đi, chúng ta yêu nhau như vậy, vì sao lại phải tách ra? Như thế này được không, nếu Tâm Tâm cảm thấy dì có chỗ nào không tốt, dì sẽ sửa, còn không được sao?”
Cánh tay Đường Thắng bị lay động bao lâu.
Mạnh Hinh cũng quỳ xuống, khóc lóc trước mặt ông bấy lâu.
Đường lão phu nhân bị chọc tức, đã trở về phòng ngủ của bà.
Còn Đường Uyển Tâm cũng đã lên lầu.
Trong phòng khách chỉ còn lại hai người bọn họ.
“A Thắng, hu hu, không, em không chia tay.” Nước mắt của Mạnh Hinh sắp chảy lụt nhà.
Đường Thắng nâng bà ta dậy, nói cho có lệ: “Em đi về trước đã, chờ anh khuyên Tâm Tẩm, để con bé thông suốt, em lại đến.”
Mạnh Hinh cảm thấy rất không an lòng, bà ta hỏi: “Thật không?”
Đường Thắng: “Ừ.”
......
Buổi tối hôm nay, Đường Uyển Tâm lại mơ thấy kiếp trước, mở thấy cảnh tượng thảm thiết lúc cô chết, còn có Lục Phong Châu, vết máu nhỏ xuôi như một con dao sắc bén, cắm sâu vào trái tim cô.
Ngày hôm sau, Đường Uyển Tâm dậy thật sớm, từ lúc trời mới tờ mờ sáng cô đã đi ra khỏi cổng, mới đi vài bước đã thấy một bóng người ở chỗ ngoặt.
Cậu mặc áo thun màu trắng, quần jean phá cách với vài vết rách, cả người dựa vào bức tường, đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đường Uyển Tâm thả nhẹ bước chân, rón rén đến gần.
Lục Phong Châu vẫn nhắm hai mắt nhưng đã mở miệng, “Em tới rồi.”
Đường Uyển Tâm nhướng mày hỏi: “Sao cậu lại biết là mình?”
Lục Phong Châu: “Bởi vì mùi hương trên người em.”
Đường Uyển Tâm giơ cánh tay lên, ngửi thử, làm gì có mùi gì đâu, rõ ràng là cậu đang lừa cô. cô lạnh nhạt hỏi: “Cậu tới đây lúc nào thế?”
Lục Phong Châu trầm tư trong chốc lát, mở mắt ra nhìn cô đáo, “Vừa tới.”
Vẻ mặt Đường Uyển Tâm rõ ràng không tin, nhìn dáng vẻ cậu buồn ngủ như vậy, đâu có giống như vừa mới tới, càng giống như cậu ngây người ở đây suốt một đêm thì đúng hơn.
Ngay sau đó, cô lại phủ định cái ý tưởng này, sao Lục Phong Châu có thể đứng đây cả một đêm được?
Lục Phong Châu cũng không giải thích, đêm qua nói chuyện với cô xong, trong lòng cậu vẫn luôn lo lắng thấp thỏm. Đầu tiên là lo cô thực sự bỏ nhà đi bụi, sau lại bị cảm giác lo lắng quấy phá, thật sự không ngủ được, cậu mặc quần áo vào, chạy qua mấy giao lộ, đi đến trước cổng nhà cô, yên lặng chờ.
……
“Đi thôi.” Lục Phong Châu tự nhiên cầm lấy ba lô trên vai Đường Uyển Tâm, không tự giác mà nhíu mày, “Sao lại nặng như vậy?”
Đường Uyển Tâm vươn tay, “Đưa cho mình đi, để mình tự đeo.”
Tay Lục Phong Châu nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay cô, “Muốn đi đâu?”
Đường Uyển Tâm nhanh chóng rút tay về, giấu bàn tay sau người, “Không biết.”
“Vậy thì đi theo tôi đi.” Lục Phong Châu cất bước, đi về phía trước.
……
Đường Uyển Tâm trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, nơi Lục Phong Châu muốn đưa cô đến, lại là nhà của cậu.
Cô đứng trước cửa, vẻ mặt không biết làm sao, cứ như thế này chạy tới nhà của một nam sinh, nghĩ như thế nào cũng không quá thích hợp, nếu chẳng may gặp phải cha mẹ cậu, họ lại nghĩ cô là con gái hư, vậy……
Cô mím môi bất động.
Lục Phong Châu lắc đầu, “Vào nhà đi.”
“Hay, hay là thôi đi, mình chợt nhớ ra, mình còn có chuyện khác phải làm.” Nói xong, Đường Uyển Tâm xoay người, quay về đường cũ.
Lục Phong Châu ngăn cô lại, “Sợ tôi?”
Đường Uyển Tâm túm chặt góc áo, “Mình, Mình sợ cái gì!”
Lục Phong Châu mỉm cười, “Nếu không sợ, thì vào nhà đi.” Cậu không cho cô thời gian quyết định, nắm lấy cánh tay Đường Uyển Tâm, kéo cô vào nhà.
“Phanh.” Cửa nhà đóng lại.
Cả người Đường Uyển Tâm dán lên cánh cửa, ánh mắt cảnh giác nhìn Lục Phong Châu, “Cậu, cậu đứng gần mình như thế làm gì?”
“Sao vậy? Sợ tôi hôn em?”
Không biết có phải vì đang ở trong nhà của mình hay không, giọng điệu Lục Phong Châu lúc nói chuyện càng có vẻ làm càn hơn bình thường. Cậu ném cặp sách của Đường Uyển Tâm lên ghế sô pha, đè bả vai cô, ép cô ngồi xuống.
Trái tim trong ngực Đường Uyển Tâm đang nhảy điệu cha cha cha.
Lục Phong Châu đi vào phòng bếp, khi trở ra còn mang theo một ly nước ấm, “Nè, cho.”
Đường Uyển Tâm câu nệ nhận lấy, đời trước lúc còn đi học, cô chưa từng tiếp xúc hay nói chuyện với Lục Phong Châu, càng đừng nói tới chuyện tới nhà cậu chơi, lúc này lại đang ngồi trong nhà cậu, nói không khẩn trương chắc chắn là giả.
“Chú với dì đâu?” Cô tìm bừa một cái đề tài để nói.
Lục Phong Châu thực hiện một cú nhảy từ phía sô pha, trực tiếp nhảy vào vị trí bên cạnh Đường Uyển Tâm, “Tìm ba mẹ tôi có chuyện gì sao?”
“……”
Đường Uyển Tâm bị hỏi đến nghẹn họng.
Cô có thể có chuyện gì?
Cái này không phải chỉ là đang nói chuyện phiếm thôi sao?
Lục Phong Châu nhìn gương mặt càng ngày càng hồng rực của Đường Uyển Tâm, yết hầu lại lăn lộn một chút, vừa rồi cậu cũng không cảm thấy có chuyện gì, nhưng hiện tại ngồi cạnh Đường Uyển Tâm thế này, mùi hương nhàn nhạt trên người cô liên tục truyền đến mũi cậu, bao phủ mọi cảm quan.
Khiến trái tim cậu loạn nhịp, run rẩy.
“Hôm nay đúng dịp mời em đến nhà tôi, có thể nhờ em bổ túc kiến thức cho tôi không?”
Đường Uyển Tâm không ủng hộ từ “mời” của cậu, sửa đúng câu lại, mím môi, “Không phải mời, là cậu kéo mình tới.”
Khi thiếu nữ nói chuyện, hai má hơi phồng má lên, hàng mi dài run rẩy, cực kỳ đẹp.
Lục Phong Châu nhún nhún vai, “Đúng rồi, không phải mời, là do tôi, là tôi kéo em đến. Vậy em có thể giúp tôi học bù không?”
Đối với người có tinh thần cầu tiến như vậy, Đường Uyển Tâm vẫn luôn không có sức chống cự, cô gật gật đầu, “Học bù ở đâu?”
Lục Phong Châu chính là đang chờ câu hỏi này của cô, cậu chỉ chỉ vào gian phòng ngủ bên trong kia, “Ở nơi đó.”
Đường Uyển Tâm uống một ngụm nước, nhìn thoáng qua nơi đó, “Đó là?”
Lục Phong Châu cũng không giấu giếm, cười rất thản nhiên, “Phòng ngủ của tôi.”
“Khụ khụ.” Đường Uyển Tâm bị sặc, ho khan một trận, mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, cô đánh lên
ngực vài, hỏi ngược lại: “Phòng, phòng ngủ của cậu?”
Học bù, ở trong phòng ngủ?
Không được, không được.
Lục Phong Châu càng ghé sát vào cô, “Sao mặt em lại hồng như vậy? Em đang nghĩ cái gì?”
“Mình, mình không hề nghĩ cái gì hết, cậu đừng có mà nói bậy.” Đường Uyển Tâm cực lực lắc đầu phủ nhận.
Lục Phong Châu càng ghé sát vào cô hơn, ánh mắt đảo quanh mặt cô như đang đánh giá, “…… Thật sự là không hề nghĩ chuyện gì sao?”
Đường Uyển Tâm dùng sức đẩy cậu ra, ngữ khí nũng nịu, “Cậu đừng có ghé lại gần mình như vậy.”
------oOo------