Chương 20: Lậu Tẫn Thiền Thông

Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn

***

Sắc trời dần sáng.

“Hòa thượng, bọn họ tới rồi.” Tiêu Sắt đứng lên ngáp một cái, đi tới bên vách núi, nhìn mấy trăm hòa thượng đứng chi chít bên dưới, giờ phút này bọn họ đang ngồi rất chỉnh tề, tay vang lên tiếng chiêng trống, đồng thời tụng kinh, trong mảnh đất rộng lớn đó dâng lên chút ý Phật. Ngay cả người lười biếng như Tiêu Sắt cũng phải nghiêm túc hẳn lên: “Ba trăm hòa thượng tụng kinh độ người tại nơi hoang vắng, còn mang nhiều thiền ý hơn so với đại điển tế trời của hoàng gia.”

“Đó là...” Lôi Vô Kiệt đột nhiên chỉ về một nơi xa xa, lại thấy phía sau ba trăm hòa thượng tụng kinh đột nhiên có một tăng nhân vạm vỡ xách đao đứng dậy. Ánh mắt tăng nhân cầm đao lạnh lùng nhìn phía trước, nơi đó có chín con tuấn mã, trên tuấn mã là vài hòa thượng đang đang cưỡi, cũng đang chạy về phía này.

“Là Vương Nhân Tôn.” Tiêu Sắt nghiêng đầu nhìn sang phía Vô Tâm. “Có vẻ hắn không hề ước định nhượng bộ lui binh với ngươi như vậy, lần này, có vẻ hắn đã đưa ra một quyết định hoàn toàn khác so với mười hai năm trước.”

“Vào thôi.” Vô Tâm lạnh lùng nhìn một cái, không nói gì tiếp, chỉ chậm rãi bước vào trong ngôi miếu đổ nát.

Còn dưới chân núi, Vương Nhân Tôn cắm thanh giới đao trong tay xuống đất, hai mắt nhắm nghiền, thở một hơi rất dài.

Trước mặt hắn là bảy vị đại tông Phật đạo của Cửu Long tự: Đại Giác, Đại Hoài, Đại Uy, Đại Quan, Đại Mặc, Đại Vọng, Đại Phổ đại sư cùng với hòa thượng Vô Thiền, Đường Liên đang thúc ngựa chạy tới.

“Ai vậy?” Đường Liên hỏi.

“Đại Phạm Âm tự, Pháp Diệp Tôn Giả.” Vô Thiền hơi cau mày, trong ấn tượng của hắn, vị Pháp Diệp Tôn Giả này vẫn luôn xuất quỷ nhập thần, thi thoảng nghe được vài lời đồn lại đều là những hành động hoang đường như uống rượu ăn thịt, ngược lại chưa từng nghe nói vị tôn giả này còn biết võ công, lại càng không biết vì sao hắn đột nhiên giơ đao cản đường.

Nhưng ngay lúc này, Vương Nhân Tôn đột nhiên mở mắt, chợt rút thanh đao trên mặt đất lên, vung ngang đao về phía chín người, đao kình vô thượng thổi tung bụi bặm trên mặt đất, sắc máu lóe lên, chín người vội vã bỏ ngựa nhảy lên một cái, còn chín con tuấn mã đã lập tức bị đao kình chém thành hai nửa.

Máu rơi như mưa, cho dù là Đường Liên cũng không nhịn được than thở: “Sát tính quá nặng! Đao kình quá mạnh!”

Vương Nhân Tôn lại cắm mạnh đao vào trong đất, gầm lên một tiếng: “Ngừng!”

Đại Giác thiền sư cầm đầu thân mặc áo cà sa màu vàng, mặt mày hiền hậu, thấy cảnh tượng như vậy không khỏi tụng khẽ: “A Di Đà Phật.”

Mấy vị thiền sư khác sau lưng cũng cúi đầu niệm phật, Đại Giác thiền sư thở dài: “Pháp Diệp Tôn Giả buông đao đồ tể đã mười hai năm, sao lại phạm vào sát giới?”

“Vốn ta định làm hòa thượng cả đời để chuộc lỗi nhưng lại phát hiện thật ra từ lâu rồi đã chẳng thể quay lại được. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có cầm đao lên mới có chút cơ hội chuộc tội.” Vương Nhân Tôn lại nhắm mắt, Toái Không Đao của hắn khác hẳn những đao pháp bình thường, mỗi lần xuất đao đều là một quá trình minh tưởng.

“Pháp Diệp Tôn Giả đao pháp thông thần, mười hai năm trước lão nạp đã từng lãnh giáo. Chẳng qua bên phía lão nạp có chín người hàng ma, một thanh Phá Giới đao của tôn giả có giữ nổi không?”

“E rằng không ngăn nổi cả chín, hòa thượng nhà ngươi cảm thấy ta giữ được mấy người lại?” Tay của Vương Nhân Tôn nhẹ nhàng chạm vào cán đao.

“Pháp Diệp Tôn Giả, ngươi động sát tâm rồi.” Giọng nói của Đại Giác thiền sư nặng thêm vài phần.

“Đúng! Ta động sát tâm rồi!” Vương nhân tôn nắm chắc cán đao, lại rút chuôi đao ra.

“Vô Thiền, ngươi và Đường thí chủ của Tuyết Nguyệt thành ngăn hắn lại!” Đại Giác thiền sư tung người nhảy một cái, xuất chưởng đánh về phía Vương Nhân Tôn, một chưởng kia vung tới đã thấy vô số chưởng ảnh hư hư ảo ảo xuất hiện, trình độ Thiên Phật Thủ của Đại Giác thiền sư e rằng đã đạt tới cảnh giới nhập hóa. Vương Nhân Tôn không dám đón đỡ, đột nhiên nhấc đao rút lui. Đại Giác thiền sư thấy Vương Nhân Tôn né tránh cũng không đuổi, cùng sáu vị đại sư khác chạy lên sườn núi.

Vương Nhân Tôn ổn định lại nhịp bước, nâng đao định đuổi theo, lại chợt nghe bên tai vang lên một tiếng ‘viu’, vội vàng quay người vung mạnh thanh đao lên, đánh rơi mũi đinh lấp loáng ánh sáng lạnh xuống đất.

“Thấu Cốt Đinh của Đường môn?” Vương Nhân Tôn cau mày. “Lần này còn có cả người của Đường môn, chẳng lẽ võ lâm thiên hạ thật sự muốn ép một đứa bé vào chỗ chết như vậy ư? Ngươi là đệ tử của ai, Đường Hoàng? Đường Huyền? Hay là Đường Liên Nguyệt?”

Đường Liên ngây ra một chút, hắn chưa từng nghe tới tên Pháp Diệp Tôn Giả, thế nhưng người này vừa mở miệng đã gọi tên ba vị trưởng lão không nhập thế, chuyên truyền võ học cho đệ tử, có vẻ hiểu rất rõ về Đường môn, hắn ôm quyền: “Tại hạ Đường Liên, trước mười sáu tuổi học tập tuyệt kỹ phòng ngoài ở chỗ sư phụ Đường Liên Nguyệt, sau đó nhận lệnh của sư phụ tới Tuyết Nguyệt thành, hôm nay là đệ tử dưới trướng thành chủ Bách Lý Đông Quân của Tuyết Nguyệt thành.”

“Ngươi là đệ tử của tên Bách Lý Đông Quân kia? Được, vậy ta không gϊếŧ ngươi. Hòa thượng này là ai? Sao trông quen vậy, hình như đã gặp rồi, là đệ tử của Đại Giác à?” Vương Nhân Tôn quay sang hỏi Vô Thiền.

Vô Thiền chắp tay đáp: “Bần tăng là môn hạ đệ tử của Vong Ưu thiền sư, Vô Thiền. Tạm thời đang ở Cửu Long tự tu luyện Kim Cương Phục Ma thần thông.”

“Vong Ưu? Xem ra đều là đệ tử của cố nhân. Cho nên người ở trên kia là sư đệ của ngươi?” Vương Nhân Tôn hỏi.

“Vâng.” Vô Thiền trả lời rất dứt khoát.

“Như vậy ta hỏi ngươi, muốn tới cứu hắn hay tới gϊếŧ hắn?” Vương Nhân Tôn trầm giọng hỏi.

“Không biết.” Vô Thiền lắc đầu.

“Không biết?” Vương Nhân Tôn cau mày.

“Xin tôn giả cho tiểu tăng một đáp án.” Vô Thiền cúi đầu.

“Đáp án đều trong đao này, tự mình tới tìm đi.” Con ngươi của Vương Nhân Tôn co lại, xiết chặt thanh đao trong tay.

“Chẳng hay trước lúc xuất gia tôn giả có danh tính ra sao?” Đường Liên chợt nhớ tới một người bèn hỏi.

“Vương Nhân Tôn.”

“Toái Không Đao!” Nghe tới cái tên này, Đường Liên bật thốt lên. Toái Không Đao một đao phá vỡ bầu trời mênh mông, được xưng là bá đao vừa xuất, đao ý qua ba ngày vẫn lưu lại khí tức, mười hai năm trước đây được liệt vào một trong ba thanh đao của thiên hạ, cùng nổi danh với với Côn Ngô Đao của trưởng lão Tuyết Nguyệt thành Diệp Mộ Bạch!

Vương Nhân Tôn đột nhiên vung đao lên, cao giọng nói: “Tới tìm câu trả lời của ngươi đi!”

Còn trong ngôi miếu đổ nát, Vô Tâm lấy từ trong trường bào của mình ra một cái bọc, thần sắc trịnh trọng, chậm rãi bước tới mở bọc lấy đồ ở trong ra đặt trên bệ thờ Phật.

“Đây là cái gì?” Lôi Vô Kiệt hỏi.

Tiêu Sắt cau mày nhìn một lúc lâu rồi nói: “Chẳng lẽ đây là xá lợi trong truyền thuyết?”

“Xá lợi?”

“Có một số cao tăng sau khi viên tịch, sau khi hỏa thiêu vẫn có những vật thể như trân châu không tan chảy cũng không bị đốt cháy, bèn gọi là xá lợi. Kinh phật có nói xá lợi tử là thông qua các loại tôi luyện của công đức như ‘Lục Ba La Mật’ và ‘Giới Định Tuệ’, là được đạo lực của Giới Định Tuệ từ người tu hành tạo thành, là biểu tượng tấm lòng kết hợp với Phật. Mỗi viên xá lợi đều hết sức quý giá, là thánh vật của Phật gia.” Tiêu Sắt giải thích.

Vô Tâm chậm rãi đặt viên xá lợi kia lên bệ thờ rồi chậm rãi bước xuống: “Mọi người đều nói sau khi lão hòa thượng chết thân thể lập tức hóa thành tro bụi nhưng thực ra trong tro bụi kia còn lưu lại một viên xá lợi. Cho dù phải đi xa ngàn dặm ta cũng muốn mang xá lợi này về nước Vu Điền, khi còn sống lão hòa thượng không về được nơi này, sau khi chết nên đưa ông ấy về.”

Sau khi Vô Tâm nói xong bèn ngồi ngay ngắn xuống, nhắm mắt lại, tay vê phật châu, cùng tụng kinh theo ba trăm hòa thượng dưới núi.

Theo tiếng tụng kinh đó, viên xá lợi tử kia đột nhiên tỏa ra từng luồng sáng vàng kim, trên bệ thờ phật như xuất hiện một bóng người mờ mờ ảo ảo...

“Tiêu Sắt, đây...” Lôi Vô Kiệt kinh hãi, không nhịn được lên tiếng hỏi, lại bị Tiêu Sắt giơ tay ngăn lại, Tiêu Sắt gật nhẹ đầu: “Đừng nói.”

Theo tiếng tụng kinh, bóng người trên bệ thờ Phật kia càng lúc càng rõ, là một lão tăng khoác áo bào màu xám, lông mi bạc trắng, gương mặt hiền từ. Lão tăng đi xuống từ bệ thờ Phật, nhìn Vô Tâm ngồi xếp bằng trên mặt đất, cúi người xuống nhẹ nhàng xoa đầu hắn: “Đứa trẻ này...”

“Sư phụ!” Vô Tâm vẫn luôn gọi Vong Ưu đại sư là lão hòa thượng, nhưng cuối cùng vào thời điểm này lại gọi hai tiếng ‘sư phụ’. Hắn quỳ rạp xuống đất, hai mắt trào lệ.

“Trẻ ngoan chớ khóc.” Vong Ưu khẽ mỉm cười: “Đến đây làm gì, con nên về nhà đi.”

“Nhà của Vô Tâm chính là Hàn Sơn tự.” Vô Tâm nức nở nói.

“Đứa nhỏ ngốc này, Hàn Sơn tự chẳng qua là nơi con sống tạm mà thôi, bây giờ con đã trưởng thành, nên về nhà đi. Nhà của con là một nơi tự do, là chốn bên ngoài, là Thiên Ngoại Thiên.” Vong Ưu lắc đầu.

“Đệ tử chỉ muốn trở về Hàn Sơn tự.” Giờ phút này Vô Tâm như một đứa trẻ quật cường, vẫn lặp lại câu này.

“Đúng là đứa nhỏ ngốc, chỉ có đám người kia mới cảm thấy con sẽ trở thành mồi lửa lật đổ thiên hạ.” Vong Ưu thở dài đứng dậy quay lưng lại.

“Sư phụ! Xin hãy chỉ đường cho Vô Tâm.” Rốt cuộc Vô Tâm cũng ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng Vong Ưu.

“Thật ra ta vẫn cảm thấy chúng ta không phải thầy trò, chỉ là bầu bạn với nhau cùng đi một đoạn đường mà thôi. Hôm nay ta đã đi hết đường, quãng đường còn lại con phải tự mình đi tiếp. Con chỉ cần nhớ một câu, đừng quay đầu lại.” Vong Ưu không nhìn Vô Tâm nữa, bước từng bước về phía trước, hình bóng cũng từ từ tiêu tán.

“Vô Tâm cẩn tuân pháp chỉ của sư phụ!” Vô Tâm dập đầu nói.

“Đây là quỷ... à?” Lôi Vô Kiệt run rẩy nói.

“Nghe nói trong Lục Thần Thông của Phật môn có một môn tên là “Lậu Tẫn Thông’, dù người ta đã chết rồi nguyên thần vẫn có thể giữ được bất diệt, mãi tới khi chút chấp niệm phàm trầm cuối cùng tan mất.” Đây cũng là lần đầu tiên Tiêu Sắt thấy nguyên thần không tiêu tan sau khi chết, cuối cùng vẫn là Phật pháp ảo diệu, không thể nói bừa.

Vô Tâm đứng dậy, lau nước mắt trên mặt, trường bào vung lên, lại hóa thành hòa thượng hoạt bát phong độ lúc trước, dường như đã hoàn toàn quên bẵng bản thân vừa cúi rạp trên mặt đất khóc lóc ầm ĩ. Hắn hắng giọng nói cái rồi trầm giọng nói: “Đi thôi!”

“Lúc này rồi, đừng có ra dáng áo trắng như tuyết nữa. Chúng ta đều thấy chuyện vừa nãy rồi.” Tiêu Sắt châm chọc hắn.

“Ài, vốn muốn trở thành loại hòa thượng thần tiên bất cần đời lại cao ngạo trước trần thế, ai mà ngờ được ta lại chẳng nỡ bỏ một lão hòa thượng như vậy, thất sách thất sách quá.” Vô Tâm cười mỉm nói: “Nhưng lão hòa thượng đã nói rồi đấy, phải tự đi con đường trước mặt. Mặc dù sau khi ông ấy chết, con đường đầu tiên của ta chính là vách đá sâu vạn trượng.”

“Vong Ưu đại sư có Phật pháp ảo diệu, nhưng có đôi lời không đúng. Quãng đường còn lại, ngươi không phải đi một mình.” Tiêu Sắt nói đầy ẩn ý.

“Ồ?” Vô Tâm suy tư, cười một tiếng.

“Còn có chúng ta cùng đi.” Lôi Vô Kiệt cười nói, bước nhanh ra phía cửa.

Tiêu Sắt hai tay khoanh trong ống tay áo, cũng lười biếng đi theo, Vô Tâm cười một tiếng, lắc đầu một cái đi phía cuối. Rốt cuộc ba người kề vai đi ra khỏi miếu, một người quần áo đỏ như máu ánh mắt trong veo, một người quần áo trắng như tuyết khóe miệng luôn mỉm cười, một người mặc áo lông cừu ngàn vàng đi hai bước lại ngáp một cái. Chỉ có một điều giống nhau, trong con mắt cả ba người đều cháy lên ánh sáng chỉ thuộc về thiếu niên.

“Là bọn họ à?” Tiêu Sắt đi tới cửa, lười biếng hỏi.

“Đúng là họ.” Vô Tâm cười đáp.

Bên ngoài miếu là bảy tăng nhân mặc cà sa ngồi ngay ngắn tại đó, có người mặt mày từ bi mỉm cười không nói, có người như La Hán trợn mắt, có người lại cúi đầu nhắm mắt như đang giả vờ ngủ.

Bản Tướng La Hán trận!