Chương 47: Khách Tới Từ Thiên Khải

Khi Bách Lý Đông Quân rời khỏi gian nhà đó, bên ngoài đã không một bóng người. Y đánh giá thanh kiếm trong tay mình, chạy về phía hầu phủ. Lúc đi ra khỏi con đường này, một người đi đường bình thường tới mức không thể bình thường hơn lướt qua bên cạnh y. Bách Lý Đông Quân khẽ quay đầu, nhìn hắn một cái, người nọ như đang vội đi đường, chẳng mấy chốc đã khuất xa.

Trên mái hiên cách đó không xa, Ôn Hồ Tửu ngồi xổm, ngửa đầu nhấp một ngụm rượu trong bình: “Ly Thiên, Bách Lý gia, thú vị, thú vị.”

Phủ Trấn Tây Hầu.

Bữa tối.

Nhiều tháng rồi mới được đoàn tụ, Trấn Tây Hầu gia Bách Lý Lạc Trần, thế tử Bách Lý Thành Phong, thế tử phi Ôn Lạc Ngọc, tiểu công tử Bách Lý Đông Quân và huynh trưởng của thế tử phi trong Ôn gia - Ôn Hồ Tửu, mọi người tề tụ trong sảnh, cũng coi là một bữa tiệc gia đình.

Bách Lý Đông Quân rót cho ông nội một chén rượu: “Ông nội, chén này cho ngài đi đường vất vả.”

Bách Lý Lạc Trần nhận lấy uống một hớp rồi cười nói: “Không vất vả bằng con.”

Bách Lý Đông Quân lại rót một chén cho Bách Lý Thành Phong: “Cha, ngài quản lý hầu phủ cũng vất vả!”

“hừ!” Bách Lý Thành Phong nhận lấy uống một hơi cạn sạch.

“Nghe nói lần này ra ngoài ngông nghênh lắm nhỉ?” Ôn Lạc Ngọc nhận lấy chén rượu tiếp theo, sau đó liếc mắt sang phía Ôn Hồ Tửu một cái.

“Một lần chấn nhϊếp khu vực Tây Nam, một lần chấn nhϊếp Danh Kiếm sơn trang, có lẽ bây giờ trên giang hồ đang lan truyền câu chuyện về phủ Trấn Tây Hầu có một vị tiểu công tử uy phong lẫm liệt.” Ôn Hồ Tửu tự rót cho mình một chén: “Ta không làm phiền Bách Lý công tử.”

Bách Lý Đông Quân cười ha hả: “Cậu đừng giễu cợt ta, ta đâu biết dùng kiếm thuật. Nhưng ta thật sự muốn học kiếm, bằng không đúng là có lỗi với thanh bảo kiếm trong tay mình. Mẹ, giới thiệu một vị sư phụ tốt cho con với?”

“Ơ, mặt trời mọc đằng tây à?” Ôn Lạc Ngọc và Bách Lý Đông Quân nhìn nhau, cười nói: “Muốn luyện kiếm à, kiếm thế nào?”

Bách Lý Đông Quân vẻ mặt hoang mang: “Kiếm thì là kiếm thôi, còn chia ra kiếm thế nào à?”

“Đương nhiên có chia rồi, ví dụ như ông nội của con, tuy xuất thân quân ngũ, dùng thương nhiều hơn dùng kiếm, nhưng công phu trọng kiếm cũng khá lợi hại.” Ôn Lạc Ngọc tay cầm một chiếc đũa, xoay tròn đầy linh động: “Lại ví dụ như phụ thân của con, sư thừa là Lĩnh Nam Kiếm Hiệp - Trần Lư Nhất, mọi người thường nói võ công trong thiên hạ, chỉ nhanh là không thể phá, phụ thân con luyện theo khoái kiếm.”

“Còn có Võ Đang...” Chiếc đũa trong tay Ôn Lạc Ngọc thong thả mà ưu nhã, chậm rãi đảo một vòng: “Thái Cực kiếm của Võ Đang lại chú trọng chữ chậm, từng chiêu từng thức cứ từ từ đánh ra, đánh không lại ngươi thì cũng khiến ngươi nôn nóng bằng chết. Còn có Lưỡng Nghi kiếm, yêu cầu một nam một nữ đồng thời tu luyện, trên giang hồ cũng từng có mấy cặp thư hùng song kiếm. Lại có Thiên Lôi kiếm, chú trọng sấm dậy tám hướng, kiếm khí ngất trời, phân thắng bại chỉ trong chớp mắt. Chỉ riêng bàn về kiếm thôi có mất ba ngày ba đêm cũng không kể hết.”



Bách Lý Đông Quân nghe vậy đầu như phình to, bèn hỏi Bách Lý Lạc Trần: “Ông nội, người nói xem con luyện kiếm gì là thích hợp nhất?”

“Không cần luyện, con vốn đã bỉ ổi rồi.” Bách Lý Lạc Trần uống một chén rượu.

“Nói bừa! Lần này ra cửa trải sự đời, con mới phát hiện hóa ra mình còn có thể bỉ ổi ơn nữa. Chước Mặc lắm lời, bỉ ổi mà còn lên làm công tử được, đó mới là tuyệt thế.” Bách Lý Đông Quân cười nói.

“Chước Mặc công tử Lôi Mộng Sát không dùng kiếm, lại cưới vợ là truyền nhân Thiên Khải, khiến Lý trủng chủ tức bằng chết, đúng là lợi hại.” Ôn Lạc Ngọc cười nói: “Con nghĩ kỹ lại xem, nếu con thật sự muốn học, sư phụ có tốt đến đâu ta cũng mời cho con.”

“Vậy...” Bách Lý Đông Quân nhớ tới câu nói của sư phụ lúc chiều, đột nhiên lên tiếng. “Lý tiên sinh trong học đường thì sao?”

Động tác của mọi người đồng thời cứng đờ, ngay cả Bách Lý Lạc Trần cũng kinh ngạc tới ngây người.

“Con nói lại đi?”

“Lý tiên sinh trong học đường ấy.”

Bách Lý Thành Phong thở dài: “Con trai à, không ngờ bản lĩnh thì con không có mà miệng lưỡi thì thật lớn lối.”

“Lý tiên sinh trong học đường.” Bách Lý Lạc Trần cười một tiếng uống một chén rượu: “Đổi vị sư phụ khác đi, người này ta không trị nổi.”

“Lợi hại đến vậy à? Lý tiên sinh trong học đường, vậy có phải là tham gia học đường là có thể theo hắn học kiếm không?” Bách Lý Đông Quân hỏi.

“Đúng, nhưng học đường ở Thiên Khải Thành.” Sắc mặt Bách Lý Lạc Trần hơi trầm xuống, không nói tiếp, nhưng Bách Lý Đông Quân lập tức hiểu ý của ông.

Bách Lý Đông Quân có thể đi bất cứ nơi này, chỉ riêng Thiên Khải Thành là không được.

Trước giờ y vẫn không hiểu được đạo lý này, nhưng hiện tại đã dần dần hiểu ra. Trong Thiên Khải Thành có rất nhiều thế lực nhắm vào phủ Trấn Tây Hầu, mà một khi tới đó, ngay cả Bách Lý Lạc Trần cũng không thể bảo đảm an toàn cho y. Y cúi đầu uống rượu, không nói tiếp.

Nhưng Bách Lý Thành Phong lại đột nhiên mở miệng: “Có điều hôm nay Thiên Khải Thành lại gửi thư đến, thời gian tới sẽ có sứ giả của học đường tới Càn Đông Thành.”

Bách Lý Lạc Trần thản nhiên đáp: “Lại ba năm nữa, có chồi non nào tốt không?”

“Theo tiêu chuẩn của nhi tử thì có vài người, nhưng nếu theo tiêu chuẩn của học đường thì chưa biết được.” Bách Lý Thành Phong khẽ lắc đầu.



“Sứ giả là ai, có biết không?” Bách Lý Lạc Trần hỏi.

Bách Lý Thành Phong ăn một miếng, chẳng hề để ý nói: “Thật tình cờ, lại là người không quen thuộc nhất.”

“Ờ.” Bách Lý Lạc Trần cũng có vẻ không hề để ý.

Bữa tiệc gia đình từ từ trở nên rời rạc, Bách Lý Đông Quân chỉ kể chuyện mình làm quen với bằng hữu ở Sài Tang Thành. Bách Lý Lạc Trần thì kể những chuyện trong đại triều yết lần này, Bách Lý Thành Phong lại nói những chuyện mới phát sinh trong Càn Đông Thành mấy tháng qua, chỉ có Ôn Hồ Tửu vuốt ve chén rượu trong tay, như chìm vào trầm tư...

Người tới, là người đó à? Ôn Hồ Tửu buông chén rượu xuống.

Trên đường lớn, một đội nhân mã đang phóng như bay dưới ánh trăng, người cầm đầu mặc giáp nhẹ, dùng khăn trắng che mặt, đây là trang phục thường thấy khi đi đêm, để đề phòng sương giá ban đêm xâm nhập cơ thể. Phía sau hắn là mười mấy người đang cưỡi ngựa. có người thúc ngựa chạy tới bên cạnh hắn: “Công tử, có cần nghỉ ngơi một chút không?”

“Đến trấn tiếp theo thì nghỉ lại ba canh giờ.” Người cầm đầu trả lời.

“Ba canh giờ?” Người nọ sửng sốt.

Người cẩm đầu mỉm cười: “Sao nào, không cố được?”

“Chúng ta đều là người trong quân ngũ, hành quân cả ngày cả đêm là chuyện bình thường, nhưng công tử...”

“Đừng coi thường ta, đi!”

Đội nhân mã lại đi non nửa canh giờ, cuối cùng cũng thấy một trấn nhỏ. Nhưng trên đường vào trấn đã có một người, dường như đã đợi bọn họ từ lâu.

“Công tử, có người chặn đường.”

“Đã đoán trước, chỉ không ngờ lại nhanh như vậy.” Hắn ghìm cương ngựa, tay đặt lên thanh kiếm bên hông.

Người đang chờ ở cửa trấn bước lên trước vài bước: “Ta biết với tính cách của ngươi chắc chắn sẽ thúc ngựa đi cả ngày cả đêm không ngừng nghỉ. Ta tính toán một chút, đoán được ngươi sẽ đi ngang qua nơi này. Sao nào? Thời gian với địa điểm đều không sai nhỉ? Hay là khen ta một câu đi? Ngươi tới đây làm gì? Tìm người hay là gϊếŧ người? Có cần ta dẫn đường không?”

Người cầm đầu thở phào một tiếng, cánh tay dịch khỏi chuôi kiếm, mỉm cười: “Sao mà hỏi lắm thế?”