Cô gái lấy được kiếm kia sửng sốt một hồi, sau đó trợn mắt khinh bỉ, quay đầu bỏ đi. Nam tử mặc đạo bào nhún vai, khẽ mỉm cười, dẫn đứa bé kia đi xuống.
Sau đó tiếng đàn lại đột nhiên cất lên, lúc này tiếng đàn còn uyển chuyển du dương hơn cả lúc trước, còn mang theo vẻ bao la hùng vĩ, nghe tiếng đàn nhắm mắt lại là như thấy được biển cả mênh mông, sóng biển cuồn cuộn không dứt. Cầm sư Lạc Ngôn Lũ gạt nhẹ dây đàn, tay phải phất khẽ, một thanh trường kiếm từ dưới cây đàn bắn ra, một nam tử áo trắng tuấn tú nhảy từ dưới đài lên, đón lấy trường kiếm bắt đầu điệu nhảy.
“Giấu kiếm dưới đàn, hay lắm.” Bách Lý Đông Quân tán thưởng.
Lạc Ngôn Lũ vừa đánh đàn vừa gẩy kiếm, một khúc nhạc, mười thanh kiếm cấp Thương Hải đã bắn ra. Tổng cộng mười nam tử áo trắng tiếp kiếm, cùng múa kiếm trên đài, cuối cùng bọn họ cũng làm như lúc trước, cắm mũi kiếm xuống trên đài, tiếp đó tung người nhảy đi.
Mười thanh kiếm Thương Hải, trên chuôi kiếm viết tên từng thanh.
Ánh mắt mọi người bên dưới trở nên nóng rực.
“Có ưng thanh nào không?” Ôn Hồ Tửu hỏi.
Bách Lý Đông Quân nấc một cái đầy hơi rượu: “Ta còn chưa phân biệt được kiếm tốt hay xấu, chỉ biết trên Thương Hải còn có Vân Thiên, trên Vân Thiên còn có Tiên Đài. Ta muốn tốt nhất.”
Ôn Hồ Tửu thở dài: “Ngươi còn muốn một bước lên trời à?”
Thợ rèn kiếm bên cạnh đột nhiên mở miệng: “Kiếm, vẫn là tự mình lấy được thì hơn.”
Ôn Hồ Tửu liếc nhìn hắn một cái: “Ta lấy kiếm, tặng lại cho hắn, như vậy không hợp quy củ ư?”
“Trong quá khứ cũng có vài lần làm như vậy, nhưng không quá trắng trợn. Có điều Ôn tiên sinh không phải kiếm khách, nếu ngài lấy kiếm cấp Vân Thiên thì quá ngông nghênh. Kiếm khách trong thiên hạ cũng thầm thấy bất bình.” Thợ rèn kiếm cười nói.
“Ài, nhưng nếu đứa cháu trai của ta mà lên, chắc chắn sẽ bị đánh bay.” Ôn Hồ Tửu làm bộ không để ý liếc mắt sang bên cạnh.
Vô Song Thành, kiếm phôi trời sinh, e là Bách Lý Đông Quân không chịu nổi một kiếm.
Còn nam tử mặc đạo bào kia... là đạo sĩ thối trên núi Thanh Thành. Vô Lượng Kiếm Pháp của núi Thanh Thành cũng không dễ đối phó.
Còn có thiếu môn chủ của Thiên Kiếm Môn.... truyền nhân Bán Bộ Kiếm của phái Thiên Sơn, đều rất lợi hại, càng không nói tới đại đệ tử của Ảnh Kiếm Tông kia. Những người này thì chắc chắn Bách Lý Đông Quân không đánh được ai. Nhưng kiếm cấp Vân Thiên chưa bao giờ có quá ba thanh. Nếu Ôn Hồ Tửu lên đánh, vậy trừ phi là Vô Song Thành bao vây, bằng không ai nấy trúng độc thua sạch. Có điều nếu Bách Lý Đông Quân tự lên đánh, Ôn Hồ Tửu chỉ có thể miễn cưỡng thi triển thủ đoạn, nhiều nhất là nhân lúc loạn lạc lấy được một thanh Thương Hải.
“Tiểu Bách Lý.” Ôn Hồ Tửu hô.
‘Rầm’ một tiếng, Bách Lý Đông Quân như đã say, gục xuống bàn ngủ thϊếp đi.
Ôn Hồ Tửu sửng sốt, tiếp đó quay đầu lại nói với thợ rèn kiếm trẻ tuổi kia: “Tiểu tiên sinh, xin hỏi nhà các ngươi có còn kiếm nào khác không?”
“Dưới bốn cấp bậc này, đương nhiên sơn trang cũng bán một số bảo kiếm bình thường, chỉ mất mấy lượng bạc là mang đi được.” Thợ rèn kiếm mỉm cười nói.
“Được, cho ta mười thanh.” Ôn Hồ Tửu chỉ vào Bách Lý Đông Quân đã ngủ lăn quay: “Cho thằng nhãi này tha hồ cõng!”
Thợ rèn kiếm mỉm cười: “Ôn tiên sinh đừng sốt ruột, ta cảm thấy có lẽ vị công tử này sẽ nhận được một thanh kiếm tốt.”
Trong lúc hai người trò chuyện, trên đài đã đánh tới long trời lở đất. Nhưng tranh đoạt lại không dữ dội như danh kiếm cấp Cao Sơn. Dù sao tới cấp bậc này, ai có thể lấy được kiếm thì đều có thực lực khá cao, các kiếm khách cũng không ngốc, sẽ không tưởng tượng mình có thể tay không bắt rắn, không có thực lực áp đảo, ai dám lên đài đoạt danh kiếm Thương Hải?
Rất nhanh chóng, trên đài đã phân định thắng bại. Mười kiếm khách rút danh kiếm cấp Thương Hải dưới chân, mỉm cười đi xuống dưới đài.
Tiếng đàn vừa nhỏ đi lại trở nên vang dội, lúc này không còn dâng trào mãnh liệt như vừa rồi, lại vẻ càng hùng dũng mênh mông. Biển rộng mấy cũng chỉ vạn dặm, còn vũ trụ mới thật là vô biên.
Chợt có một tiếng gầm vang lên.
Chỉ thấy một ông lão già nua cầm một thanh trường kiếm bay từ phía sau đài lên, lao thẳng tới không trung, tiếp đó trường kiếm trong tay vung thành một đóa hoa kiếm, rồi người cầm theo kiếm hạ xuống trên đài.
Mọi người kinh ngạc: “Đây là Thiên Kiếm Lão Nhân!”
Thiên Kiếm Lão Nhân, từng là trưởng lão có thực lực cao nhất Thiên Kiếm Môn, nhưng sau một lần đi vào Danh Kiếm sơn trang là không hề đi ra. Theo tin tức mà hắn đưa về Thiên Kiếm Môn, có vẻ như đến lúc tuổi già hắn lại nảy sinh hứng thú dồi dào đối với chuyện rèn kiếm. Thiên Kiếm Lão Nhân ở một lèo suốt sáu năm, đại hội thử kiếm lần trước hắn không hiện thân, còn lần này hắn tới, còn mang theo một thanh kiếm cấp Vân Thiên.
“Kiếm này tên là Tài Vân, trên bậc Vân Thiên, một kiếm xé mây, có ai muốn lấy?” Thiên Kiếm Lão Nhân hỏi.
“Ta muốn.” Một người trẻ tuổi mặc áo kiếm rảo bước lên đài, bên hông hắn dắt một tấm ngọc bộ tinh xảo, tay cầm một thanh trường kiếm sáng bóng, quan trọng hơn nữa là trên mặt hắn có xăm một thanh phi kiếm nho nhỏ.
Đây là ấn ký riêng của họ Trần ở Thiên Kiếm Môn.
“Đại bá.” Thiếu môn chủ Thiên Kiếm Môn, Trần Phi Đoạt chắp tay nói.
“Hôm nay ta không phải Thiên Kiếm Lão Nhân, ngươi cũng không phải thiếu môn chủ của Thiên Kiếm Môn. Ta là thợ rèn kiếm, ngươi là người tới xin kiếm, nếu muốn kiếm, xin cứ lấy.” Thiên Kiếm Lão Nhân lùi lại một bước.
Trần Phi Đoạt gật đầu, định bước lên trước một bước.
“vị tiên sinh này nói đúng, đại hội thử kiếm chỉ có kiếm khách, không có môn phái. Ta cũng tới xin kiếm.” Một kiếm khách trung niên nhảy lên đài, rút kiếm ra: “Mời.”
Sau nửa nén hương, Trần Phi Đoạt thu kiếm, kiếm khách trung niên chắp tay: “Bái phục.” Tiếp đó xoay người xuống đài.
Vị thiếu môn chủ Thiên Kiếm Môn này tuy tuổi tác không lớn, nhưng dường như có thiên phú hơn người về mặt kiếm thuật, chấp niệm muốn lấy thanh kiếm Tài Vân này cũng rất mạnh, đánh liền ba trận trên đài, đều chiến thắng. Có điều bản thân hắn đã ướt đẫm mồ hôi, hơi thở nặng nề.
“Cuối cùng vẫn là tuổi trẻ, cho dù kiếm thuật có thành tựu nhưng nội tức không theo kịp.” Ôn Hồ Tửu liếc nhìn thợ rèn kiếm bên cạnh: “Nên ban kiếm thôi.”
Dưới đài còn có người có vẻ muốn lên, nhưng Thiên Kiếm Lão Nhân đột nhiên vung ống tay áo, trường kiếm kia từ dưới đất bay lên, dừng lại trong tay Trần Phi Đoạt.
“Ban kiếm cho ngươi, mong sau này hãy quý trọng nó.” Thiên Kiếm Lão Nhân trầm giọng nói.
Trần Phi Đoạt nhận kiếm, khẽ cúi người: “Đại bá, phụ thân bảo con...”
“Kiếm này cho ngươi, quan hệ giữa ta và Thiên Kiếm Môn cũng coi như chặt đứt. Phần đời còn lại ta sẽ rèn kiếm trong Danh Kiếm sơn trang, mong được một thanh cấp Tiên Đài, ngươi đi đi.” Thiên Kiếm Lão Nhân nói.
Trần Phi Đoạt do dự một chút rồi gật đầu, đi xuống.
Khi hai người rời đài, các kiếm khách bên dưới lập tức căng thẳng.
Ba thanh kiếm Vân Thiên, thanh đầu tiên đã được lấy đi, tuy Trần Phi Đoạt còn rất trẻ tuổi nhưng có quan hệ thân thiết với Thiên Kiếm Lão Nhân nên rất nhiều người nhẫn nhịn không lên đài. Nhưng thanh kiếm thứ hai nhất định phải lấy được, vì thanh kiếm thứ ba chắc chắn sẽ vào tay Vô Song Thành, bọn họ chỉ còn lại một cơ hội.
Thanh niên mặc đạo bào vừa an ủi đứa bé ngáp một cái, nói đầy ẩn ý: “Phải xuất trận rồi.”