Chương 30: Mượn Kiếm Giang Hồ

Đối với Ôn gia mà nói, Ôn Hồ Tửu là kẻ cá biệt, khác với Giang Nam Phích Lịch Đường Lôi gia và Thục Trung Đường môn sôi nổi trên giang hồ, Lão Tự Hào Ôn gia tuy nổi danh bên ngoài nhưng luôn hành động kín tiếng, hầu như rất ít khi đi lại trên giang hồ. Mà lúc Ôn Hồ Tửu mười chín tuổi, thanh danh còn vang dội hơn cả gia chủ Ôn gia lúc đó.

Vì hắn đánh cược với người khác, bị người ta lợi dụng, hạ độc toàn thành.

Cũng may lúc đó đệ tử của Dược Vương là Tân Bách Thảo đi ngang qua thành, lại bắt tay với Ôn Hồ Tửu, cứu mạng toàn thành,bằng không e là Ôn Hồ Tửu đã bị tất cả chính đạo trong giang hồ đuổi gϊếŧ đến chết.

“Ôn gia chúng ta tuy là môn phái giang hồ nhưng có quy củ riêng của mình, không dễ dàng can thiệp vào chuyện giang hồ, ngươi có hiểu không?” Lúc đó gia chủ Ôn gia đã nói với hắn như vậy.

Ôn Hồ Tửu đáp lại là: “Ôn gia là Ôn gia, ta là ta, vì sao ta không thể có quy củ của riêng mình?”

Cuối cùng lão gia chủ đành mặc kệ hắn, không có cách nào, vì Ôn Hồ Tửu được các trưởng lão Ôn gia công nhận là độc sư lợi hại nhất trong ba trăm năm qua.

Bốn chữ thôi, không phục không được.

Còn đối với Bắc Ly gia, Bách Lý Đông Quân cũng là người khác biệt, y sinh ra trong thế gia quân ngũ, lại căm ghét thuật binh mã, bài binh bố trận tới cực điểm. Mẹ của y sinh ra trong tam đại thế gia giang hồ, nhưng cũng không thích võ, lại thích cất rượu. Còn cất rươu ra sao... Ôn Hồ Tửu đã từng uống, có thể nói là tuyệt hảo, ngoài Thiên Khải Thành, thật sự không có mấy nơi có rượu ngon hơn của y.

Cho nên người cậu này rất ưa thích đứa cháu trai, nhưng ưa thích thì ưa thích, người thật sự quyết định được vẫn là cha mẹ của y.

Nhưng khi Bách Lý Đông Quân nói mình muốn bước vào giang hồ thật sự, trong lòng Ôn Hồ Tửu vẫn thấy hơi xúc động.

Dù sao trên người y cũng có dòng máu của Ôn gia, con đường của triều đình quá nguy hiểm, nếu thật sự đi vào giang hồ thì sao?

Hai người mua hai con ngựa, chậm rãi rời khỏi Sài Tang Thành.

“Tiểu Bắc Ly, mẹ ngươi có truyền cho ngươi võ công gì không?” Ôn Hồ Tửu hỏi.

“Mẹ nói sau khi mình lấy chồng là không luyện võ công nữa.” Bách Lý Đông Quân trả lời: “Nhưng có mời một vị sư phụ dạy ta đánh quyền.”

“Vị sư phụ nào?”



“Gọi là Vương Bát gì đó? Tên rất thú vị.” Bách Lý Đông Quân cười nói.

“Nhất Quyền Định Sơn Hà - Vương Bá Thiên?” Ôn Hồ Tửu sửng sốt.

“Đúng đúng đúng đúng.” Bách Lý Đông Quân gật đầu lia lịa.

“Đó là nhân vật khó lường đấy. Ngày trước Thiên Sơn Phái bị Lạc Hà Phái bao vây, toàn bộ môn phái đều trọng thương lùi lại phía sau nuối. Khi đó Vương Bá Thiên còn trẻ đang ở ngoài sư môn, nhanh chóng chạy về, một người một quyền đứng dưới chân núi, đánh bật cả Lạc Hà Phái. Đúng là nhân vật khó lường, mọi người trong giang hồ nghe danh đều phải dựng ngón cái.” Ôn Hồ Tửu cảm thán: “Thế thì ngươi học hành ra sao?”

Bách Lý Đông Quân từ trên ngựa nhảy xuống, đánh năm quyền dưới đất, uy thế hùng hồn.

Ôn Hồ Tửu trợn mắt há hốc mồm: “Đây là Bá Quyền danh chấn thiên hạ? Hết... hết rồi?”

“Đâu có, sư phụ đánh một lần, ta nhân lúc ông ấy đi uống nước bỏ trốn. Ngày hôm sau ông ấy lại đánh một lần, ta mời ông ấy uống chén rượu, ông ấy nói cả đời này chưa từng uống rượu ngon như vậy. Ta nói chỉ cần không phải đánh quyền, ngày nào cũng có rượu uống. Ngày thứ ba, ông ấy bị mẹ ta đuổi đi.” Bách Lý Đông Quân gãi đầu. “Nhưng ta còn nhớ được năm quyền này, cũng không dễ dàng gì.”

“Còn có gì khác không?” Ôn Hồ Tửu hỏi.

“Có có có.” Bách Lý Đông Quân vung tay: “Sau đó có một gã râu xồm, ngày nắng nóng cũng mặc áo lông chồn, dáng vẻ rất lôi thôi mà đao lại rất đẹp, sáng lấp lóe, như bông tuyết vậy.”

“Là Bắc Đao La Tam Thành. Hắn còn nổi tiếng hơn cả Vương Bá Thiên.” Ôn Hồ Tửu cảm thán: “Mẹ ngươi đúng là chịu chi. Tức là ngươi cũng biết một chút đao pháp?”

“Gϊếŧ con gà thì không thành vấn đề!” Bách Lý Đông Quân cười nói: “La Tam Thành kia càng là tửu quỷ, uống sạch rượu mà ta cất giữ. Nhưng rất kỳ quái, cuối cùng hắn gãi khắp mình mẩy, lăn lộn chạy khỏi Càn Đông Thành, đuổi cũng không kịp.”

“Mẹ ngươi hạ Huyết Trảo Tử cho hắn, đúng là tàn nhẫn.” Ôn Hồ Tửu cảm thán: “Tiếp theo thì sao?”

“Mẹ ta cảm thấy nam không được, đều bị rượu của ta lừa bịp nên bắt đầu tìm nữ sư phụ. Vị nữ sư phụ đó rất đẹp, đẹp hơn tiểu thư Yến gia nhiều, tên của người này thì ta nhớ, là Tô Mục Khanh!’ Bách Lý Đông Quân nói.

Ánh mắt Ôn Hồ Tửu sáng bừng lên, nở nụ cười ám muội: “Tô cô nương à... Đúng là rất.... xinh đẹp.”

“Đúng vậy, Tô tỷ tỷ dạy ta luyện cước pháp, tỷ ấy thì mềm không chịu cứng cũng không xong, ta bị ép phải luyện ba ngày. Cũng may chỉ có ba ngày.” Bách Lý Đông Quân thở dài.

“Vì sao chỉ có ba ngày?” Ôn Hồ Tửu khó hiểu.



“Vì trong ba ngày đó, cha ta luôn chạy vào trong sân, chạy suốt ba ngày! Cuối cùng Tô tỷ tỷ bị mẹ ta mời đi.” Bách Lý Đông Quân bất đắc dĩ nói.

“Cha ngươi, vẫn cái tính cách đó...” Ôn Hồ Tửu thở dài: “Tóm lại, rốt cuộc ngươi biết cái gì?”

“Nhìn kỹ!” Bách Lý Đông Quân đột nhiên bước lên trước một bước, tung người nhảy lên, nhảy được một bước thì hai chân lại bật lên giữa không trung, tiếp đó lại tung người tới, không ngờ lao được một quãng xa. Y chậm rãi hạ xuống đất, phủi quần áo: “Sao nào?”

Ôn Hồ Tửu không còn gì để nói: “Đây là Tam Phi Yến của cha ngươi?’

“Đúng vậy, không thì cậu nghĩ ta làm sao thoát khỏi đám vệ binh của ông nội!” Bách Lý Đông Quân thành khẩn nói.

Ôn Hồ Tửu quay đầu ngựa: “Đi theo đường kia, về Càn Đông Thành nhanh hơn.”

“Đúng rồi, cậu. Năm xưa ta còn bé không hiểu chuyện, bây giờ muốn thay đổi triệt để. Cậu nói cho ta đi, trong giang hồ này cậu khâm phục ai nhất?” Bách Lý Đông Quân quay đầu ngựa lại.

“Người ta khâm phục nhất, đương nhiên là Lý tiên sinh.” Ôn Hồ Tửu cười nói.

“Lý tiên sinh nào?” Bách Lý Đông Quân lấy làm khó hiểu.

“Đương nhiên là Nhất Kiếm Phi Tiên - Lý tiên sinh.” Ôn Hồ Tửu nhìn về xa xăm, ánh mắt đầy khao khát: “Năm xưa ta từng may mắn chứng kiến một kiếm như tiên nhân trên bầu trời tại Thiên Khải Thành. Năm kiếm khách tuyệt đỉnh của Nam Quyết nghênh chiến với Lý tiên sinh. Bọn chúng định chơi xa luân chiến, nhưng Lý tiên sinh chỉ dùng một kiếm đã chặt đứt tất cả kiếm trong tay bọn chúng. Hôm đó là ngày đông mà kiếm của Lý tiên sinh lại ấm ám vô cùng, nơi nào trường kiếm đi qua là băng tuyết tan rã. Cũng từ ngày đó trở đi, người Nam Quyết không dám nhắc tới kiếm trước mặt Bắc Ly. Đương nhiên người đứng đầu Võ Bảng năm đó là Lý tiên sinh, nhưng Lý tiên sinh lại xé tan Võ bảng, thứ hạng của thế tục, làm sao đánh giá được tiên nhân?”

“Tiêu sái như vậy? Chẳng trách bọn họ luôn nói Bắc Ly tập kiếm, Nam Quyết luyện đao, hóa ra là như vậy.” Bách Lý Đông Quân lẩm bẩm.

“Đúng vậy, thân là người Bắc Ly, làm sao lại không luyện kiếm cho được?” Ôn Hồ Tửu cười nói: “Khi còn thiếu niên lang bạt giang hồ, ta cũng mang theo thanh kiếm.”

“Nhưng cậu dùng độc mà?”

“Ta bôi độc trên kiếm.”

“...”