Chương 7
“Thiệu tổng, dự án “Kinh đô điện ảnh và truyền thông” kì một đã giao cho văn phòng luật sư Kim Mậu xử lý, họ đang bố trí nhân viên, phòng làm việc đã chuẩn bị xong”, Lưu Kiến Bân – quản lý hạng mục Gia Duyệt đang báo cáo.
“Sao?” Thiệu Hoa hơi bất ngờ.
“Kim Mậu là văn phòng luật sư rất có uy tín, giao cho họ chúng ta sẽ rất an tâm, hơn nữa Kim Mậu lại ở ngay dưới tầng 17, cũng thuận tiện cho việc đi lại”.
“Ừ! Cứ giao cho họ đi!”.
Nghe tên Kim Mậu, Thiệu Hoa hơi do dự, anh muốn tránh mặt Nguyệt Tâm. Nhưng nghĩ lại thì chưa chắc đã trùng hợp như vậy. Sẽ không có chuyện anh và cô cùng xuất hiện ở một chỗ…Tất cả cứ thuận theo tự nhiên. Thiệu Hoa có cách làm việc riêng của mình: Nghi người thì không dùng, dùng người thì không nghi. Anh không muốn can thiệp vào quyết định của Lưu Kiến Bân, cứ để anh ta tự mình sắp xếp.
“Nguyệt Tâm! Hôm nay tớ vừa nhận được một case tốt!” Janet hưng phấn.
“Case gì vậy?”.
“Hạng mục điện ảnh và truyền thông của Hoa Duyệt, tớ nắm kì một. Tiền phí rất cao. Cậu cũng biết loại công việc này rất nhàn mà ~.~” Janet cười khanh khách như vớ được vàng.
“Ha ha! Chúc mừng cậu nhé!” Nguyệt Tâm cảm thấy thật may mắn. May mà cô không bị giao case này. Nhưng cô cũng hơi thất vọng, cô hơi hơi nhớ anh. Không thể phủ nhận, tuy bộ dạng gầy trơ xương nhưng ánh mắt như nhìn thẳng vào tâm can của người đối diện ấy vẫn khiến cô lưu luyến không thôi!
Vẫn là ánh mắt ấy! Ánh mắt của con ma ốm, của cái bộ xương khô ấy! Khiến Nguyệt Tâm nhớ mãi không thôi. Khi anh nói câu: “Toàn thân anh đều là bệnh tật, thắt lưng, tim, phổi đều có vấn đề…không thể sống lâu được!”, ánh mắt ấy vẫn rất kiên định và chắc chắn. Anh chỉ muốn đẩy cô đi thật xa chứ chưa bao giờ muốn buông xuôi cho số phận của mình.
Nguyệt Tâm thấy mấy hôm nay mình hơi xui nên mới gặp lại anh. Ánh mắt ấy khiến cô muốn rủa thầm…cứ nhìn đến nó là hốc mắt cô lại đỏ!
Hôm sau, Janet phải đến tầng 23 báo cáo. Lưu quản lý nói hai ngày nữa cô sẽ chuyển đến phòng mới. Được một lúc, Janet chạy đến phòng của Nguyệt Tâm, thấy Lisa không ở đó nên hưng phấn khoe: “Nè nè! Mình nói cho cậu nghe nhé! Cậu nhớ hai hôm trước lúc trời mưa to, có một người ngỏ ý muốn đưa chúng ta về không?”.
“Ừ!”.
“Anh ta chính là tổng giám đốc của Hoa Duyệt đó!” Nói xong, mắt Janet cứ long lanh long lanh…
Nguyệt Tâm không bất ngờ: Ai bảo cậu không quan tâm tin tức thời sự, vụ án “Tổng giám đốc Hoa Duyệt lái xe đâm chết người” chấn động cả năm ngoái, vậy mà cũng không biết! Ngày đó, cậu do dự , bây giờ đã biết giá trị thật của người ta thì bắt đầu lộ ra bộ dạng mê trai rồi! Hôm đó cậu không nhìn thấy người ta đi Bently à…là “Thiên sứ B” đó…
“Ôi, đàn ông bốn mươi cứ gọi là như hoa như ngọc! Người như anh ấy thật sự rất quyến rũ!”Janet tiếp tục mê trai.
“Làm sao cậu biết anh ta bốn mươi?”.
“Mấy vị tổng giám đốc có địa vị như anh, mình chắc chắn họ thuộc hàng ngũ trung niên rồi, hơn nữa nhìn anh ta cũng tầm bốn mươi mà!”.
“Vậy à?” Nguyệt Tâm nghĩ thầm: Ai bảo anh là ma ốm làm chi! Nhìn qua cứ như là mấy ông già!
Trong lòng cô biết rõ, anh năm nay 35 tuổi, tất nhiên, thêm năm năm nữa là thành trung niên rồi!
Mấy ngày qua, Janet cứ giữ bộ dạng mê trai ấy, từ miệng cô ta Nguyệt Tâm cũng biết đôi chút tin tức về Thiệu Hoa…
Thiệu Hoa vẫn còn độc thân.
Anh sống chung với trợ lý tên là Tiểu Trần (Hai người đàn ông sống chung mà vẫn giữ mối quan hệ chủ tớ…~.~ Biểu tượng cảm xúc grin )
Ban đầu, Hoa Duyệt có chút thành công trong lĩnh vực điện ảnh, bây giờ đã nắm trong tay ba bộ phim điện ảnh nổi tiếng. Nghe nói có rất nhiều nữ mình tinh vây xung quanh anh.
Cơ thể anh luôn không được khỏe, luôn ho khan, nhưng không phải bệnh lây nhiễm (trời ơi! Bộ dạng anh ho cũng đẹp trai nữa!!!).
Nguyệt Tâm loại mấy tin tức không có giá trị ra, cuối cùng vẫn còn mấy tin tức thể hiện rõ bản chất mê trai…. Nguyệt Tâm nghĩ thầm, cái mà cậu xem là bộ dạng bây giờ mới thế, chứ cậu xem anh ấy ngày xưa đi! Mình đố cậu còn mê trai được!
Anh thường xuyên ho khan, như muốn ho cả phổi ra, tuyệt đối không đẹp chút nào! Có ai thấy một kẻ nghiện thuốc ho khan, cúi đầu lấy tay che miệng, còn đẹp trai không? Họ có nhìn thấy xác sống chưa? Giống anh như đúc!
Mỗi buổi sáng, anh đều nằm thẳng trên giường, nhìn chăm chăm một chỗ, nhìn rất đáng sợ! Bây giờ có da có thịt thì đẹp trai lên sao? Bỏ đi bỏ đi, ai bảo Janet luôn có mộng phượng hoàng, người đàn ông giàu có nào mà chả đẹp trai trong mắt cô…
Nguyệt Tâm nhớ rằng mình hiểu Thiệu Hoa cũng không ít!