Chương 31: Kinh biến

Trong tẩm cung vắng vẻ, trên long sàng một người thiếu niên đang nằm sấp, hai chân mở rộng, thân thể non nớt lại có điểm ngây thơ, còn bệ hạ thì lại mang theo vô hạn yêu thương mà nhẹ nhàng hôn liếʍ lưng của thiếu niên đó, những ngón tay đặt trên mông thiếu niên chậm rãi xoa nắn, khiến y tuôn ra những âm thanh mỹ lệ...

Thiếu niên hơi nghiêng đầu, biểu tình trên mặt mang đầy sự nhẫn nại, thỉnh thoảng lại vì cảm giác từ phía sau đưa lại mà than nhẹ, gương mặt kiều diễm tràn đầy tình sắc, rất nhanh lướt qua mắt An Nhược Lam.

Nàng không dám tin điều vừa nhìn thấy, khuôn mặt trở nên trắng bệch, thực hạp trong tay rơi xuống đất.

Thiếu niên đang ở trên giường của bệ hạ không phải ai xa lạ! Không phải một nam phi! Cũng không phải bất kỳ nam tử nào! Mà là hoàng tử Kỳ Minh Nguyệt! Là con trai nàng, là đứa con của nàng và bệ hạ, Kỳ Minh Nguyệt! Chỉ mới mười hai tuổi, Kỳ Minh Nguyệt!

Nàng không dám tin tưởng che lại miệng, l*иg ngực ngổn ngang, cảm giác khϊếp sợ cuồn cuộn dâng trào không thể không chế, cơ thể của hai con người trên giường kia, đang quấn lấy nhau mà làm những hành động cử chỉ thân mật trái với luân thường, cho dù chỉ trong giây lát, nhưng đã khắc sâu vào tâm trí nàng, không thể xóa bỏ, những hình ảnh trước đây chợt hiện ra, bệ hạ yêu mến y như thế nào, chiều chuộng ra sao, sự thực đằng sau, là như thế này đây!

Kinh hoàng, phẫn nộ, phủ định, sợ hãi, căm ghét... vô vàn cảm xúc không thể hình dung lẫn lộn khiến nàng cảm thấy buồn nôn, toàn thân trở nên lạnh buốt đến run rẩy, sự sợ hãi khiến nàng chợt nhớ đến một câu nói từ rất lâu mà nàng luôn ghi trong tâm...

Loạn thiên, thí mẫu, vô hậu... là dị tinh! Mê hoặc bệ hạ chính là dị tinh!

Nghe thấy tiếng động bên ngoài, Kỳ Minh Nguyệt cắn môi, cố gắng điều chế hơi thở, ngoảnh đầu lại nhìn Kỳ Hủ Thiên thấp giọng trách:

" Nếu phụ hoàng muốn tiếp tục tiến hành tiếp nữa, thì mau xử lý phiền toái bên ngoài, Minh nhi rất bực bội. " – Bất luận là ai, thậm chí là thích khách, hay là cung nhân vô ý, cũng nhất định phải loại trừ.

Từ lúc An Nhược Lam tiến vào Huyễn Thiên điện, Ảnh Vệ đã ngay lập tức truyền âm báo cho Kỳ Hủ Thiên, hắn cứ nghĩ là một cung phi nào đó, cũng không để ý quá nhiều, dù thế nào thì cho dù việc đang làm bị nhìn thấy, cũng chỉ cần gϊếŧ kẻ đó, nhưng hắn không nghĩ đến người nhìn thấy lại là nàng...

" Nhìn đủ rồi thì mau ra đi. " – Kỳ Hủ Thiên nhíu mày, không kiên nhẫn hướng nàng nói, nhìn lại nét mặt của Minh nhi, hắn cũng không dự định lấy tính mạng của nàng.

Nghe thấy giọng điệu bình thản nhưng đã khàn đi vì tình của hắn, An Nhược Lam nhớ lại cảnh tượng vừa nhìn thấy, không nhịn được mà buột miệng kêu lên:

" Bệ hạ... các người là phụ tử a! Sao có thể... sao có thể làm những việc này?! " – Tiếng kêu chói tai giống như người bị bóp chặt ở cổ, âm điệu thê lương mà quỷ dị, Kỳ Minh Nguyệt vừa nghe thấy, đột nhiên mở to mắt, người xông vào là mẫu phi? Liếc mắt về phía Kỳ Hủ Thiên, y ngay lập tức thoát khỏi vòng tay hắn, khoác vào y bào của phụ hoàng, rồi cùng hắn ngồi thẳng dậy.

Thần sắc Kỳ Hủ Thiên vẫn không thay đổi, nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể Kỳ Minh Nguyệt, để y tựa vào l*иg ngực, điềm nhiên cúi đầu cười hỏi y:

" Minh nhi nhất định là cảm thấy vô cùng khó chịu, dừng lại không đúng lúc, cố gắng nhịn một chút nữa chúng ta lại tiếp tục có được không? "

Không đợi Kỳ Minh Nguyệt đáp lời, An Nhược Lam đã xông vào bên trong liêm mạc (*), một tay chỉ vào thiếu niên đang ngồi trong lòng Kỳ Hủ Thiên, tay kia thì nắm chặt, toàn thân run rẩy, bản thân vẫn không thể tin những điều trước mắt:

" Các người... các người quả thực là..."

" Lúc nãy chưa nhìn rõ sao? Vậy lúc này cần phải nhìn cho kỹ. "

Nụ cười mang đầy sự quỷ quyệt, Kỳ Hù Thiên cúi đầu hôn nhẹ lên cần cổ của Kỳ Minh Nguyệt, lưu lại đó một chuỗi hồng ấn, bàn tay đang đặt bên hông y tự tiện tiến vào bên trong ngoại bào mà thăm dò, vạt áo mở rộng để lộ ra đôi chân thon dài của Kỳ Minh Nguyệt, trên làn da trắng nõn hiện đầy những vết đỏ ửng, kéo dài từ bên trong bắp chân lên đến ngực, đầu ngón tay của Kỳ Hủ Thiên theo đường cong của bắp chân mà lướt nhẹ, tiến vào phần bên trong bị y bào che khuất, không biết là làm gì, nhưng khiến Kỳ Minh Nguyệt thở gấp một tiếng, bất mãn kéo tay của hắn ra:

" Phụ hoàng! "

Y thực sự không ngờ, chuyện lại bị mẫu phi phát hiện, khiến y nhất thời cũng không biết phải giải thích thế nào, chẳng nhẽ lại nói thật là y và phụ hoàng lưỡng tình tương duyệt? Bật cười nhẹ, nụ cười mang theo vẻ châm biến nhưng cũng có chút lãnh đạm:

" Mẫu phi đã thấy, Minh Nguyệt cũng không giấu, ta cùng phụ hoàng, là như vậy đó! Quan hệ của hai ta, không can hệ gì đến mẫu phi, tốt nhất người cứ coi như chưa thấy gì cả, tránh cho..." – Những gì tiếp theo tuy không nói ra, nhưng hàm ý cũng đủ hiểu.

Gương mặt trắng xanh, An Nhược Lam vẫn không thể tin hai người trước mặt nàng lại dám có những cử chỉ thân mật đến thế, không biết phải có cảm xúc như thế nào, máu trong cơ thể cũng tưởng như đông cứng lại, đầu óc trở nên trống rỗng, đôi mắt vô hồn hướng về phía hai phụ tử đang ôm nhau:

" Cái gì yêu thích, cái gì vinh sủng, đằng sau lại ẩn giấu những chuyện này, phụ không phải phụ, tử không phải tử, các người... các người quả thực khiến người ta thấy buồn nôn! "

Lời nói của nàng khiến thần sắc Kỳ Minh Nguyệt lập tức trở nên đông cứng, y rời khỏi l*иg ngực của Kỳ Hủ Thiên, đứng thẳng lên, chậm rãi bước lại phía nàng.

An Nhược Lam ngơ ngác nhìn y tiến về phía mình. Trên chiếc cổ trắng nõn của thiếu niên mới mười hai tuổi lộ rõ những dấu ấn hữu tình sắc, chiếc áo mỏng khoác hờ trên người, những lọn tóc đen trước ngực vẫn còn hơi ẩm ướt do mồ hôi. Kỳ Minh Nguyệt vẫn thản nhiên không để tâm đến bộ dạng hiện tại của bản thân, tiến tới trước mặt mẫu phi.

" Minh Nguyệt vốn không muốn làm tổn thương mẫu phi, nhưng người lại bức ta phải làm vậy..." – Nét mặt y ngày càng trở nên lạnh lùng theo từng chữ y nói ra, bàn tay nhỏ bé trắng ngần đã sớm hướng tới cổ nàng, động tác nhìn tưởng như ôn hòa nhưng vô cùng băng giá tàn khốc.

An Nhược Lam cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn, lại thấy gương mặt nhỏ nhắn trước mắt có chút tiếc thương, nhưng bàn tay ở cổ vẫn ngày càng siết chặt, đến lúc mắt nàng trở nên tối sầm, l*иg ngực khô kiệt đến không còn chịu được, tất cả hình ảnh trở nên nhạt nhòa, tưởng chừng như nàng đã ở bờ vực tử vong, khiến nàng hoảng hốt, lại nghe được một thanh âm phảng phất như đến từ nơi rất xa vang lên, ngữ điệu nhẹ nhàng mang theo ý cười:

" Mẫu phi lúc này không thể không tin những điều nhi thần nói, nếu ta muốn gϊếŧ người, vô cùng dễ dàng, nhưng người dẫu sao cũng là mẫu phi của ta, thân thể này là do người sinh ra, Minh Nguyệt bởi vậy mà bỏ qua cho người một lần này, hy vọng người nhớ kỹ, chuyện gì quên được thì nên quên đi, trở lại là mẫu phi của nhi thần, Minh Nguyệt là hoàng nhi của người, người thấy sao? "

Bàn tay y dần thả lỏng, cơ thể mềm nhũn của An Nhược Lam chậm rãi ngã xuống, ngực lên xuống dồn dập, nàng ôm lấy cần cổ, cứ ngồi đó ho khan không ngừng, gương mặt trắng bệch dần trở nên đỏ rực, mái tóc rối bù, dáng điệu thất sắc.

Kỳ Hủ Thiên nãy giờ vẫn chỉ lẳng lặng quan sát mọi chuyện, không thể hiện bất cứ phản ứng nào, nhưng sau khi Kỳ Minh Nguyệt nói xong thì lên tiếng, – " Còn không quay lại với phụ hoàng. " – Rồi kéo thân thể của y trở lại đặt trên đùi, khẽ thì thầm:

" Thực sự là mất hứng, ta còn chưa ăn được Minh nhi, đã bị cắt ngang, lát nữa ngươi nhất định phải để phụ hoàng tiếp tục..."

Nghe vậy, ánh mắt Kỳ Minh Nguyệt chợt thay đổi, vừa mới rồi còn chưa thực sự làm gì mà đã khiến chân y mềm nhũn ra rồi, khiến y thực có chút hối hận vì lời hứa lúc trước, hơn nữa giờ lại bị mẫu phi phát hiện, y đã mất hứng thú, vì thế liền cười nhạt một cái:

" Phụ hoàng còn không thấy rõ sao, mẫu phi vẫn còn đang đứng kia, người định làm thế nào đây? "

" Tự tiện tiến vào Huyễn Thiên điện, phải xử thế nào, đi hỏi Lưu Dịch là được. " – Kỳ Hủ Thiên lơ đãng đáp lời, đôi mắt chăm chú nhìn vào phía trong y bào của Kỳ Minh Nguyệt, làn da tinh tế trước mắt khiến hắn nhếch môi, hai tay lại bắt đầu từ tốn chuyển động không ngừng.

An Nhược Lam đang ngồi bệt trên đất, cúi đầu không nói gì, dáng dấp vô cùng kỳ quái, trong miệng liên tục thì thào, – " Hắn nói không sai, hoàng nhi của ta đã chết rồi, đây là dị tinh, là yêu nghiệt, nó muốn gϊếŧ ta, nó muốn gϊếŧ ta..."

Hai người trên giường nghe được những lời thì thầm của nàng, vô cùng ngạc nhiên nhìn nhau, " hắn " mà An Nhược Lam nhắc đến là ai? Bất chợt, Kỳ Minh Nguyệt nhớ lại lúc ở bên ngoài Ngưng Hi các, bóng dáng Hàn Tử Kỳ vội vã lướt qua.

An Nhược Lam bám vào tường, từ từ đứng lên, khuôn mặt đã trở lại bình ổn, nhưng ánh mắt vẫn chứa đầy cuồng loạn, hướng về phía Kỳ Minh Nguyệt:

" Loạn thiên, thí mẫu, vô hậu... Ngươi đã loạn thiên, còn muốn thí mẫu phải không? Ngươi là yêu nghiệt! Ngươi là dị tinh! "

Y đã loạn thiên? Tuy không tin những điều Đàm Vô nói về loạn thiên, nhưng cho dù y thực có năng lực đó, thì y đã làm gì mà có thể coi là loạn? Thiên hạ to lớn vô cùng, vốn không thể mãi mãi thanh bình, y việc gì phải tốn sức " loạn "?

" Mẫu phi đang nói gì vậy? Nhi thần tuy biết lời tiên tri của Đàm Vô, nhưng Minh Nguyệt chưa làm gì đến mức gọi là loạn thiên, cũng không muốn thí mẫu, chỉ cần người coi việc xảy ra hôm nay như chưa từng có, ta cùng phụ hoàng liền để người bình yên quay về, tiếp tục làm An quý phi, như vậy chẳng phải rất tốt sao? Người cần gì phải đề cập đến thí mẫu. "

An Nhược Lam cười như điên dại, tiếng cười thê lương như lệ quỷ:

" Chưa làm gì? Việc ngay trước mắt đây, rõ ràng là phụ tử cùng huyết thống, lại khiến bệ hạ không để tâm đến luân thường, thân là đế quân, đường đường thiên tử, lại bị mê hoặc, như vậy không phải loạn thiên thì là gì! "

Loạn thiên mà Đàm Vô nhắc đến là ý này? Không phải là loạn thiên hạ, mà là mê hoặc thiên tử? Kỳ Minh Nguyệt không khỏi suy ngẫm về những điều Đàm Vô nói trước đây, nếu lão sớm biết chuyện này, sao không nói rõ, hay lão cũng chỉ biết đến mức nhất định, không thể kết luận? Nhưng nếu không phải do những điều lão nói ra, có lẽ y và phụ hoàng cũng sẽ không có ngày hôm nay, nói không chừng y đã sớm bị kẻ nào đó ám sát từ lúc còn nằm trong nôi.

Kỳ Hủ Thiên cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng sau đó lại cười nhẹ tự đắc:

" Minh nhi nghe thấy không, đôi ta chính là đã được định sẵn sẽ luôn ở bên nhau. "

Thấy hai người vẫn như trước không kiêng kị, ở trước mặt nàng mà vẫn thân mật dựa vào nhau, trong tiềm thức của An Nhược Lam bất chợt dâng lên một cảm xúc méo mó, ác ý lấp đầy tâm trí nàng, giọng nói khàn đặc, tròng mắt nhuốm đầy tia căm ghét:

" Loạn thiên chi năng, thí mẫu chi mệnh, khen cho ngươi loạn thiên thí mẫu. " – Nàng giơ một ngón tay chỉ vào Kỳ Minh Nguyệt, – " Nói cho ngươi biết, ta sẽ không cho ngươi toại nguyện! Ngươi sẽ không gϊếŧ được ta! "

Nàng tưởng như nhớ ra chuyện gì, tự nhiên trở nên yên lặng trầm ổn, nhìn Kỳ Minh Nguyệt, ánh mắt dần trở nên quang đãng, khuôn mặt bình tĩnh. Sự biến đổi khác thường khiến Kỳ Minh Nguyệt không khỏi ngờ vực mà nhíu mày, chỉ thấy nàng từ tốn chỉnh sửa y phục, đồng thời thần sắc cũng khôi phục lại vẻ điềm đạm thường ngày.

Nàng quay về phía Kỳ Hủ Thiên, nhẹ nhàng nói:

" Bệ hạ thực sự là muốn thần thϊếp chết trước mặt người, tránh cho lời đàm tiếu truyền ra bên ngoài? Cũng may là thần thϊếp đã có dự trù từ trước, dù các người muốn ta chết, chỉ sợ là không dễ dàng, bệ hạ có muốn biết vì sao không? Thần thϊếp đã làm gì? "

An Nhược Lam nhìn hai người trước mặt, gương mặt tươi cười bí hiểm, thong thả tiếp tục:

" Hoàng nhi vẫn thường ở chỗ mẫu phi dùng điểm tâm, luôn khen mùi vị rất đặc biệt? Đúng là có bỏ một thứ..."

Vừa nghe nàng nói vậy, Kỳ Hủ Thiên biến sắc, thân ảnh ngay lập tức đã ở bên cạnh An Nhược Lam, chỉ trong giây lát khiến nàng thổ huyết, bị văng mạnh ra ngoài, lại bị hắn ép lên tường.

" Nói! Ngươi hạ độc gì? Giải dược ở đâu? " – Giọng nói âm trầm mang đầy phẫn nộ, tưởng như trong tích tắc khiến nàng phơi thây trên mặt đất. Kỳ Hủ Thiên trong lòng kìm nén bạo khí, nghĩ đến Minh nhi tuy đã ăn quỳnh châu, nhưng vẫn chưa hấp thụ đầy đủ dược lực, nếu gặp phải loại kịch độc bá đạo, dù không đến mức chết, nhưng lục phủ ngũ tạng vẫn bị thương tổn nặng nề, vô cùng bất lợi, mà nếu trúng độc nặng hơn nữa... Nghĩ tới đây, ngữ thanh của hắn càng trở nên băng giá:

" Ngươi nếu không nói, trẫm sẽ khiến ngươi... sống không bằng chết! " – Mỗi chữ nói ra, đều khiến người khác run sợ, nhưng An Nhược Lam tuy khóe miệng vẫn đang rỉ máu lại không hề biến sắc, vẫn tươi cười đến kỳ quái, – " Không có giải dược, hắn trúng không phải độc thường, mà là cổ độc! "

Nhìn thấy vẻ khϊếp sợ trên mặt Kỳ Hủ Thiên, nàng lại càng trở nên đắc ý mà cười vang, – " Bệ hạ nếu gϊếŧ ta, hắn cũng không sống được! "

" Là ý gì? "

" Bệ hạ còn chưa thấy sao, sau lưng người kia, bảo bối yêu quí của người đang bị dày vò không ngừng kìa. " – Ánh mắt hí hứng của nàng khiến Kỳ Hủ Thiên quay đầu lại, thấy Minh nhi tay che ngực, sắc mặt tái nhợt, cả người run rẩy nằm rạp trên giường, toàn thân mồ hôi đầm đìa, cứ chốc chốc lại co giật vô cùng đau đớn, so với lúc bị trúng Niệm Trần thì lại càng nghiêm trọng hơn, giống như... chỉ trong chốc lát sẽ lìa khỏi dương thế!

====================

(*) liêm mạc: màn che