Chương 17: Đùa giỡn

Kỳ Minh Nguyệt đang mê man nên đối với phản ứng khắp nơi trong triều hoàn toàn không biết, chờ y tỉnh lại, đã là ba ngày sau.

Tựa hồ như đã trải qua một giấc mộng dài, trong mộng tất cả đều là vô biên hư ảo cùng hắc ám, mở mắt ra, thấy ánh mắt quan tâm của Kỳ Hủ Thiên, y nhẹ kêu một tiếng.

"Phụ hoàng." – Tiếng đứa trẻ non nớt cất lên bất ngờ trong không gian làm cho chính y lấy làm kinh hãi, không giống với khối thân thể này, y rõ ràng đã không còn là hài tử nữa rồi, nhưng đối với ánh mắt và những cái ôm ấp của phụ hoàng, y chợt không tự giác mà bắt đầu cảm thấy quyến luyến.

" Minh nhi tỉnh rồi? " – Gạt sợi tóc trên gương mặt y, Kỳ Hủ Thiên đỡ y ngồi dậy, – " Có cảm thấy chỗ nào không khỏe? "

" Phụ hoàng... " – Trong miệng kêu to, y ngồi dậy chui vào trong lòng phụ hoàng, mùi hương thoang thoảng quen thuộc kia khiến y không khỏi thở dài, – " Phụ hoàng... "

Thấy y vô sự, lại nghe đến một tiếng kêu to mềm mại, Kỳ Hủ Thiên nhịn không được cố sức đem y ôm chặt vào trong ngực, – " Lúc này phụ hoàng mới cảm thấy Minh nhi đối ta cũng lưu tâm như vậy, mê man mấy ngày, Minh nhi trái lại thông suốt a. "

Nghe hắn nói xong, Kỳ Minh Nguyệt từ trước ngực hắn ngẩng đầu lên, bĩu môi

" Minh Nguyệt từ ngày ra đời đã liền khai thông, phụ hoàng sao lại không biết? " – đuôi lông mày khẽ chau, – " Nếu nói có để ý hay không, phụ hoàng nên biết, ta mặc dù không phải người khiêm tốn, nhưng cũng không phải người tùy ý như vậy, có thể dễ dàng tùy tiện đồng ý cùng sinh phụ của mình cộng phó vân vũ (*), nếu đó không phải là phụ hoàng ngươi..."

Không đợi y nói xong, Kỳ Hủ Thiên đã dùng miệng áp lên môi y, đợi y hai gò má phiếm hồng không ngừng thở dốc, mới buông y ra, – " Nếu ở trong mắt Minh nhi phụ hoàng cũng là đặc biệt, vì sao không chứng minh một chút? Vốn cảm thấy Minh nhi thường ngày có chút lãnh đạm... "

Hắn quả nhiên còn muốn oán giận! Kỳ Minh Nguyệt cau mày, từ trong lòng hắn, y đứng dậy chuẩn bị y phục, – " Phụ hoàng cũng đừng quên tuổi của Minh Nguyệt hiện giờ, ta tuy đồng ý, thế nhưng phải chờ tương lai khi ta lớn lên. Nếu phụ hoàng không muốn chờ, tự có thể đi tìm hài tử nhà khác. "

Kỳ Hủ Thiên vẻ mặt bình tĩnh, trừng mắt nhìn y

" Minh nhi nói cái gì, phụ hoàng cảm thấy hứng thú chỉ với mình ngươi, bất luận ngươi là người có huyết mạch với ta hay không, bất luận ngươi bao nhiêu tuổi, chỉ vì là ngươi! Lẽ nào Minh nhi thật cho rằng phụ hoàng bụng đói ăn quàng như vậy. Cả hậu cung tuyệt sắc nam nữ vô số, ta hà tất chấp nhất một người, nếu không là Minh nhi, ta tại sao lại đối với thân thể của một đứa trẻ cảm thấy có hứng thú! Nhưng Minh nhi lại còn nhỏ như vậy, ngươi nói phụ hoàng nên làm thế nào cho phải? "

" Phụ hoàng nên có chút kiên trì, hiện nay ta vẫn phải dựa vào địa vị cùng quyền thế của ngươi, ta vẫn còn là một đứa bé, chỉ là tính tình khác biệt với người khác mà thôi, miễn là phụ hoàng chịu kiên nhẫn chờ đợi, Minh Nguyệt nhất định sẽ không làm ngươi thất vọng. "

Y quần áo chỉnh tề, mới xuống giường, Kỳ Hủ Thiên liền đưa tay đem y kéo tới, – " Vậy Minh nhi mau mau lớn lên đi. "

Y trợn trắng hai mắt, lúc trước y bị lợi dụng, nhưng sau khi giải quyết Cảnh Hoàng, hình như từ lúc đó phụ hoàng bắt đầu đối với y cảm thấy có hứng thú, nói năng cũng càng không kềm chế, không chút nào che lấp hứng thú đối với y, Kỳ Minh Nguyệt bày ra vẻ mặt vô tội, nghiêng đầu nhìn hắn, – " Minh Nguyệt cũng muốn mau chút lớn lên, không biết phụ hoàng có thượng sách gì? " – Trong mắt lại rõ ràng là đùa cợt cùng khıêυ khí©h.

Kỳ Hủ Thiên cau mày, trên mặt vụt qua tiếu ý, – " Minh nhi dám chế nhạo phụ hoàng, thực sự là càng ngày càng làm càn. " – bất đắc dĩ thở dài, thì thào nói nhỏ, – " Thật muốn nếm thử xem a..." – Rồi tựa ở trên long sàng, hắn liếʍ liếʍ môi, đầu ngón tay đang hướng tới mỹ thực thượng lưu ngon miệng không muốn rời đi.

" Đương nhiên có thể. " – Kỳ Minh Nguyệt mặt không biến sắc trả lời, – " Nếu như ngươi muốn nhìn ta chảy máu mà chết, phụ... hoàng..." – Thản nhiên phun ra tối hậu hai chữ, y đẩy đôi tay bên hông ra, không nhìn biểu tình trên mặt người nam nhân, đứng dậy ly khai.

Vừa đi vừa phát hiện, trong cơ thể xuất hiện một cổ khí thanh lương lại ấm áp, ở trong thân thể y tuần hoàn qua lại, nói không rõ cảm giác ra sao, chỉ cảm thấy quanh thân tựa hồ đều khác trước, nhưng lại không thể nói rõ ở đâu khác biệt, thời gian tập võ không lâu, còn không cách nào khác lĩnh hội, nhưng cũng phải nói, Quỳnh Châu hiệu lực đã sản sinh, nên cổ khí kia còn chưa hấp thu dược tính, phải đợi thời gian khiến nó hoàn toàn bị kinh mạch hấp thu mới được.

Lúc này Kỳ Hủ Thiên đã theo đuôi phía sau y đi ra tẩm cung, – " Minh nhi cảm nhận được có gì khác biệt? "

" Không thể nói rõ, nhưng tựa hồ dược lực còn chưa hoàn toàn bị ta hấp thu. "

Đưa mắt nhìn lại, xa xa tất cả so với trước đây đều rõ ràng hơn rất nhiều, dường như một mảnh sương mù kéo tới, Hồng Tụ cùng Oánh Nhiên đang ở cách đó không xa mỉm cười nhìn y, một thân ảnh hồng nhất bạch như đóa hoa kiều diễm, bốn phía là cây cỏ gió mát, xa xa đình thai lầu các, đều so với ngày xưa tăng thêm vài phần sắc tiên. Nhìn lại nam nhân trước mặt, dáng người thon thả, mặt mày thâm thúy, thân mặc huyền sắc tú kim long bào, trên đầu lại chưa buộc kim quan, mái tóc dài đen óng xỏa xuống cùng vạt áo nới lỏng, theo gió khẽ bay, làm làn da hơi sẫm của hắn càng tăng thêm vài phần ám ảnh ái muội, lộ ra thái độ thập phần phong lưu thờ ơ.

" Đang nhìn cái gì vậy? Chẳng lẽ là ngắm phụ hoàng đến ngây người? " – Đột nhiên ở bên tai vang lên lời nói làm y phục hồi tinh thần lại, đúng là y thực sự bị dáng dấp của phụ hoàng câu dẫn tâm thần, không khỏi hoàn hồn thán cười, thầm nghĩ không đến phiên bản thân không thừa nhận, y quả thực đã bị phụ hoàng hấp dẫn, bất luận là tính tình, hay là tướng mạo.

Kỳ Hủ Thiên sau khi ở bên cạnh y cúi người nói nhỏ, thấy dáng điệu y chợt muốn trêu đùa, cũng không dự đoán được bị y ôm lấy cổ, bên tai hơi thở nhẹ nhàng phất qua, – " Minh nhi xác thực nhìn ngây người, phụ hoàng mị hoặc câu nhân như vậy, làm Minh nhi không khỏi muốn mau chút lớn lên, chờ mong một ngày kia có thể ở trên long sàng hảo hảo thương yêu phụ hoàng..."

Kỳ Minh Nguyệt nói xong, còn vươn đầu lưỡi ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng đảo qua, sau đó thừa dịp hắn chưa lấy lại tinh thần, dường như không có việc gì xoay người đi xa.

Tùy thị cung nhân ở một bên kinh ngạc – thấy hoàng đế bệ hạ chậm rãi đứng thẳng dậy, trên mặt lộ ra biểu tình kỳ quái, sau đó lại cười rộ lên, đều không rõ là vì sao.

Kỳ Minh Nguyệt đi ở phía trước, thoải mái quay đầu lại nhìn Hồng Tụ cùng Oánh Nhiên đang ngây người mà mỉm cười, – " Làm các ngươi lo lắng, ngủ mấy ngày, trên người có chút mệt mỏi, không bằng theo ta đi dạo ngự hoa viên một chút đi."

" Bệ hạ người..."

Theo y đi thẳng tới ngự hoa viên, Hồng Tụ vẫn kỳ quái quay đầu lại nhìn xung quanh, – " Không biết điện hạ người đã nói mà làm cho bệ hạ vui vẻ như vậy, chúng nô tỳ chưa bao giờ thấy qua bệ hạ thoải mái sướиɠ cười như vậy."

Thần sắc thản nhiên trở về ban đầu, trong mắt lại lộ ra tiếu ý, Kỳ Minh Nguyệt đáp: – " Không có chuyện gì, chỉ là phụ hoàng nghe ta nói khi trưởng thành sẽ hảo hảo báo đáp hắn, trong lòng cảm động. "

Oánh Nhiên bỗng nhiên ngừng cước bộ, thần tình nghiêm túc,– " Điện hạ, nhiều ngày ngài biến mất đã ở nơi nào, lại xảy ra chuyện gì, chúng nô tỳ không biết, nhưng trong triều đại thần đều lén nghị luận, nói việc này chắc chắn có nội tình, thậm chí còn hoài nghi..." – Nói đến đây nàng dừng lại, tựa hồ rất khó mở miệng.

Y nghe Oánh Nhiên nói xong, lập tức minh bạch, nghĩ đến những người đó tùy tiện ngờ vực vô căn cứ, lại còn hoài nghi phụ hoàng, tâm trạng không hài lòng, xoay người lại đi trở về, – " Quay về Huyễn Thiên điện, thay ta chuẩn bị, ngày mai ta muốn theo phụ hoàng tảo triều! "

Sáng hôm sau, trên đại điện, quần thần hành lễ xong vừa đứng dậy thì không ngờ nhìn thấy ngồi trên long ỷ không phải hoàng đế bệ hạ, mà là người thất tung nhiều ngày kia, lại mấy ngày liền bị bệnh không ra ngoài – Nhị hoàng tử!

Chỉ thấy y thân thể nho nhỏ đang khoanh chân ngồi, một tay đặt ở trên đùi chống cằm, vẻ mặt mang biểu tình hứng thú, nhìn chăm chú vào bọn họ.

Lập tức có người đi ra nói:

" Nhị hoàng tử thật to gan, dám tới nơi tảo triều càn quấy, long tọa há lại là chỗ ngươi có thể tùy ý chơi đùa! " – Ngôn từ kịch liệt, thần sắc trên mặt có chút hả hê, xem ra là mong y bị trị tội.

" Lời ấy sai rồi, Nhị điện hạ tuổi còn quá nhỏ, vào học ở thái học viện cũng chưa lâu, còn chưa học được nhiều quy củ, cho dù có chỗ thất lễ, cũng cùng lắm là tiểu hài tử thiên tính bướng bỉnh mà thôi, đại nhân cần gì phải gây sự với người như vậy. "

Người này trái lại xem ra là nói móc, lại có thể đem hành vi phạm thượng của y nói thành chỉ là "Thất lễ ". Kỳ Minh Nguyệt mặt vẫn mỉm cười, nhìn mọi người bên dưới trên mặt biểu tình đặc sắc, có thể nói nhiều vẻ nhiều màu, thú vị đến cực điểm, võ tướng nổi danh, vẻ mặt ưu sầu, xem ra thật cùng mẫu phi thập phần tương tự, có lẽ đó là ngoại công của y, An Viên tướng quân.

Đúng lúc này, Kỳ Hủ Thiên chậm rãi đi ra, đối với phản ứng bên dưới cũng không liếc mắt nhìn, trực tiếp đưa y ôm lên, ngồi ở trên người mình, mới chậm rãi hỏi:

" Không biết các vị ái khanh ở dưới nghị luận cái gì? Có phải là An Dương cùng Liên Đồng sứ giả muốn ly khai, các ngươi dự định có chút biểu thị, muốn chuẩn bị chút lễ vật lấy lòng chăng? " Bạn đang

Quần thần vội vã lắc đầu, lén kết giao sứ giả của quốc gia khác, đó là tội danh phản quốc. Bệ hạ nói như vậy, không biết là ý gì? Lẽ nào trong bọn họ có người dám lén tặng lễ?! Trong lúc nhất thời bọn họ cũng đã quên việc nghị luận hành vi không phải của Nhị hoàng tử lúc trước, huống chi ngay cả bệ hạ đều đối với hành động của y cũng coi như không nhìn thấy, thần tử bọn họ còn có thể nói gì.

Kỳ Hủ Thiên lại làm ra bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ, – "Ai nha, trẫm trái lại đã quên, ái khanh ngày gần đây thập phần quan tâm Minh nhi của trẫm, hôm nay y khỏe một chút, trẫm liền đưa y mang đến cho chư vị ái khanh nhìn một cái, cũng để cho các ngươi an tâm. "

" Nhị điện hạ không việc gì, chính là Thương Hách chi phúc."

Quần thần đều chúc mừng, trong lòng suy đoán, hôm nay xem ra Nhị hoàng tử vẫn rất được sủng ái, lại không biết vì sao lúc đó bệ hạ lại không khẩn trương chút nào? Lại càng không biết có phải là bệ hạ phái người cứu Nhị điện hạ hay không, hôm nay hài tử này dám trước mặt mọi người ngồi ở trên long ỷ, bệ hạ xem ra sớm đã biết, cũng không ngăn cản, thậm chí còn tràn đầy sủng ái đem y ôm vào trong lòng, xem ra thái tử vị này, các hoàng tử khác rất khó có hy vọng.

"An Dương cùng Liên Đồng sứ giả đều phải đi sao? Ta muốn gặp bọn họ."

Nghe Nhị hoàng tử đột ngột mở miệng như vậy, mọi người ngẩn ra, mặc dù được bệ hạ sủng ái, nhưng trên đại điện nào phải là nơi để một tên tiểu hài tử như y xen miệng, huống chi sứ giả lưỡng quốc đều đã chỉnh lý hành trang, sẽ phải ly khai, đâu phải nói gặp là gặp?

Không ngờ đã thấy bệ hạ vuốt ve tóc y, hời hợt đáp: – " Minh nhi muốn gặp bọn họ? Vậy liền gặp đi." – Nói xong đối Lưu tổng quản phân phó: – " Gọi người truyền lời đi, Nhị hoàng tử muốn gặp bọn họ, lệnh An Dương cùng Liên Đồng sứ giả tạm hoãn ra khỏi thành trước. "

Quần thần đều kinh, vì một câu nói của hài tử kia, bệ hạ lại muốn triệu hồi các sứ giả!? Không đến phiên bọn họ không tin, một lát sau nhìn, các sứ giả đều đã đi tới trên điện.

==============================

(*) cộng phó vân vũ: cùng nhau ân ái