Edited by Bà Còm Trên đường về Thanh tước cư, Chẩm Uyên không nhịn được hỏi Tiết Thần: “Tiểu thư, ngài thấy Điền di nương sẽ nghe lời sao?”
Chẩm Uyên lớn hơn Tiết Thần hai tuổi cho nên cảm thấy lời Tiết Thần vừa nói với Điền di nương căn bản sẽ không hiệu quả, Điền di nương nhất định là muốn thừa dịp thái thái vừa qua đời đến lung lạc lão gia bởi vì không còn có thời cơ nào tốt hơn lúc này, cho nên Chẩm Uyên cảm thấy mặc kệ tiểu thư nói gì thì Điền di nương sẽ không bao giờ từ bỏ ý định.
Tiết Thần không dừng bước chân, vẫn đi về phía trước, đôi tay chập lại giấu trong tay áo, bước chân theo thói quen vẫn đi rất nhanh nhưng miệng lại không bị ảnh hưởng, trả lời Chẩm Uyên: “Không nghe thì thôi, vốn dĩ cũng không trông cậy vào bà ta sẽ nghe lời.”
Chẳng qua đời trước kết cục của Điền di nương có chút thảm, bị Từ Tố Nga bắt được cùng người thông gian ngay tại hiện trường, hết đường chối cãi nên bị đánh liệt giường rồi đưa ra bán, người mua là một tú bà, sau đó cũng không biết phạm tội gì mà không quá vài ngày đã chết.
Vì thế một đời này Tiết Thần mới muốn nhắc nhở Điền di nương, nếu là nữ nhân hơi chút thông minh thì lúc này không nên đến chủ viện hầu hạ lão gia. Tiết Vân Đào là người không thích nữ sắc, cứ nhìn tình huống của ông từ sau khi kết hôn đến khi nạp thϊếp là có thể nhận ra ngay, hơn nữa Tiết Kha - gia gia của Tiết Thần - là người rất coi trọng quy củ, Tiết Vân Đào là nhi tử ông tự mình dạy dỗ, việc theo quy củ đương nhiên không thể coi nhẹ, vì thế Tiết Vân Đào không có khả năng ngay trong thời điểm này mà phát sinh chuyện gì với Điền di nương. Nếu bà ta nghĩ muốn ở ngay lúc này nháo chuyện kiểu như mang thai gì đó thì cuối cùng cũng sẽ không có kết cục tốt, địa vị của bà ta ở trong lòng Tiết Vân Đào còn chưa đến mức làm Tiết Vân Đào vì bà ta và hài tử trong bụng gánh một thanh danh không tốt.
Cho nên Tiết Thần không chút nào lo lắng chuyện Điền di nương đi chủ viện lung lạc Tiết Vân Đào. Thật ra bà ta có đi hay không cũng chẳng có quan hệ gì nhiều với Tiết Thần, nàng nói những lời này đã là tận tình tận nghĩa. Nếu Điền di nương suy nghĩ không thông, nhất định muốn tiến tới thì cuối cùng gặp kết cục gì đều do bà ta tự tìm.
Chẩm Uyên còn muốn hỏi thêm gì đó thì đột nhiên nghe Tiết Thần đổi đề tài: “Tháng sáu là sinh thần của Lão thái gia ở Đông phủ, thái thái mới vừa mất nên người trong phủ chúng ta không nên tham dự, hãy chuẩn bị lễ vật đưa đến hiếu kính với Lão thái gia là được. Ngươi kêu Đồng ma ma tới đây, bảo bà ta cầm theo danh sách của hồi môn thái thái để lại mang đến thính phòng gặp ta.”
Chẩm Uyên đưa Tiết Thần an toàn về lại Thanh tước cư, nghe Tiết Thần dặn dò thêm một chút rồi mới lĩnh mệnh đi tìm Đồng nương. Sau khi Chẩm Uyên truyền lời của Tiết Thần, Đồng nương nhăn mày lại, ngữ khí thập phần bực bội nói với Chẩm Uyên: “Tiểu thư sao đột nhiên lại muốn xem danh mục của hồi môn của thái thái? Nhất định là bọn nha hoàn các ngươi lắm miệng có phải hay không?”
Chẩm Uyên vốn dĩ không muốn dây dưa với Đồng nương, lần trước nếu không nhờ tiểu thư cứu giúp thì nàng ta và Khâm Phượng lúc này khẳng định đều đã bị bán đi, trong lòng rất hận Đồng nương. Tưởng rằng chỉ cần tới truyền lời, không ngờ đến cuối cùng biến thành hai người chửi nhau, Chẩm Uyên tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng công phu chửi lộn cũng không kém chút nào, nàng ta dõng dạc nói: “Đồng ma ma giữ miệng sạch sẽ một chút. Ta bất quá là tới truyền lời của tiểu thư, ma ma có gì bất mãn cứ việc tìm tiểu thư, không đáng đem cái oai nô tỳ áp lên người ta.”
Sau khi ở Xá nhân viện Tiết Thần mắng Đồng nương là nô tỳ trước mặt mọi người đã được loan truyền trong phủ, cho nên hiện tại Chẩm Uyên nói Đồng nương dùng oai của nô tỳ là dựa vào ý tứ của Tiết Thần để chế nhạo bà ta.
Đồng nương không ngờ một tiểu nha đầu mà cũng dám cãi nhau với mình bèn xông lên muốn cho nàng ta một cái tát tai, nhưng Chẩm Uyên cũng có chút võ công, làm sao có thể đứng như cọc gỗ mặc người đâm chém. Ánh mắt nàng ta lóe lên, chờ đúng thời cơ liền dứt khoát đưa mặt ra đón lấy cái tát của Đồng nương đồng thời kéo tay Đồng nương vật bà ta xuống đất. Hai người trên mặt đất quay cuồng vài vòng, Đồng nương quấn lấy nàng ta không bỏ, Chẩm Uyên xô bà ta qua một bên.
Chẩm Uyên từ trên mặt đất bò dậy, tóc loạn như ổ gà, trên người cũng đầy bùn đất nhưng trên mặt lại hiện ra nụ cười thắng lợi, tiếp tục kiêu căng ngạo mạn nói một cách châm chọc: “Đồng ma ma còn muốn động thủ giáo huấn ta không? Quả nhiên cái oai của nô tỳ thật uy phong nha. Cũng không sợ quát to khiến yêu ma giật mình ảnh hưởng đến cái eo của ma ma sao? Ta chỉ đến chuyển lời mà thôi, có đi hay không thì ma ma xin cứ tự nhiên.”
Nói xong một câu cay nghiệt như vậy, Chẩm Uyên xoay người bỏ đi luôn không hề ham chiến khiến Đồng nương tức giận đến mức mũi cũng lệch đi. Bà ta muốn dạy dỗ cái con đ... nhỏ này, ai ngờ còn chưa kịp mở miệng thì nó đã chạy mất. Đồng nương bị bỏ lại phía sau tức đến độ dậm chân, chỉ còn cách chỉ vào bóng dáng Chẩm Uyên mà chửi má nó.
Chẩm Uyên cũng nghe được vài câu thô tục ở sau lưng nhưng nàng ta cứ vờ như không nghe gì, nhanh chóng chạy về phục lệnh Tiết Thần, “Tiểu thư, nô tỳ đã truyền lời rồi, bất quá Đồng ma ma có tới hay không nô tỳ cũng không dám bảo đảm.”
Tiết Thần thấy mặt nàng ta đầy mồ hôi trên người lộn xộn bèn cong cong môi, Chẩm Uyên thấy tiểu thư cười nàng ta cũng có chút xấu hổ, đem đồ vẫn luôn cầm chặt trong tay nhét vào tay Tiết Thần rồi mới cáo lui trở về phòng thay y phục. Tiết Thần cúi đầu nhìn nhìn vật trong tay, nụ cười trên môi càng thêm thâm sâu.
Đại khái nữa canh giờ sau Đồng ma ma mới khoan thai đi tới, xiêm y dơ bẩn trên người cũng không thay ra, người cứ dính đầy bùn đất như vậy mà tiến vào, trong tay cầm một quyển sổ nhỏ bìa da màu lam coi bộ chỉ có vài tờ. Tuy rằng bà ta không có đạo lý nào mà không nghe tiểu thư phân phó, nhưng đâu có ai quy định không thể có chuyện trì hoãn phải không? Đồng nương muốn để Tiết Thần chờ bà ta lâu đến mức sốt ruột, tính tình của vị tiểu thư này không khác gì lắm so với mẫu thân của nàng ta, đều mềm yếu dễ lấn lướt, cũng dễ bị dụ dỗ. Đồng nương cơ hồ đã nghĩ kỹ sẽ trả lời thế nào, sau đó phải cáo trạng nha đầu thối kia thế nào, hôm nay nếu không thể ép buộc tiểu thư xử trí nha đầu kia thì Đồng nương này cũng không đáng làm ma ma quản sự.
Khi tiến vào thì thấy Tiết Thần đang đứng trước cửa sổ chăm sóc hai chậu hoa thược được trắng, nàng đang dùng kéo tỉa sạch những lá cây bị héo úa. Đồng nương tiến vào cũng chỉ nhún chân một cái hành lễ cho có lệ, sau đó chờ Tiết Thần hỏi chuyện bà ta, nhưng chờ một lúc lâu Tiết Thần cũng không xoay người lại, vẫn tiếp tục nghiêm túc đứng ở đàng kia chăm sóc hoa cỏ.
Cục tức trong lòng Đồng nương thật không có chỗ phát tác, nha hoàn nhỏ như vậy mà đã quá kiêu ngạo nhưng hóa ra vị chủ tử này lại còn là bậc sư phụ, bà ta ở trong phủ ngần ấy năm mà không ai dám ở trước mặt bà ta làm bộ làm tịch như vậy, ngay cả thái thái cũng không dám... Nói đến cũng kỳ quái, thời điểm thái thái vừa mới chết thì Đồng nương ở bên tai tiểu thư nói rất nhiều chuyện làm người phải sợ, lúc ấy tiểu thư rõ ràng bị dọa hoảng rồi, sợ hãi rụt rè quỳ gối trước linh đài không dám thở mạnh. Nhưng sao vừa mới xoay người một cái thì tiểu thư dường như được thay bằng người khác, chẳng lẽ những lời mà mình dùng để hù dọa nàng ta đã bị thái thái nằm trong quan tài nghe thấy, ngầm dở trò quỷ dị gì...
Sau một phen miên man suy nghĩ, Đồng nương cảm thấy chờ đợi như vậy cũng không phải cách, vì thế tiến lên vài bước nói với Tiết Thần: “Tiểu thư muốn danh mục nô tỳ đã đem tới đây. Ngoài ra nô tỳ còn muốn cùng tiểu thư nói một chút về chuyện nha hoàn của ngài, nha đầu đó thật sự là quá kỳ cục, nó...”
Tiết Thần nghe bà ta nói chuyện thì thoáng quay đầu lại nhưng không nhìn bà ta một cái, dùng ngón trỏ đặt trên môi suỵt nhỏ, ý là kêu bà ta im tiếng. Đồng nương bị nghẹn một đống lời nói trong bụng muốn xổ ra, vậy mà lại bị nhét trở về thiếu chút nữa nghẹn muốn nội thương. Bà ta cho rằng tiểu thư đang chuẩn bị lên tiếng nói chuyện, nhưng bà ta đứng ngốc một hồi lâu cũng không thấy tiểu thư có động tĩnh gì. Đồng nương chờ đợi đến mức nóng nảy, đang muốn không màng tất cả mà nổi bão, đột nhiên Tiết Thần lại buông cây kéo xuống xoay người lại: “Danh mục đâu?” Vừa mở miệng chính là đòi danh mục, làm gì có chuyện cho Đồng nương cơ hội để nói gì khác.
Mặt mày Đồng nương tối sầm, không tình nguyện đem quyển sổ bọc da trong tay đưa cho Tiết Thần. Tiết Thần cầm quyển sổ liền đến bên ghế con ngồi xuống lật xem. Đồng nương nghẹn một bụng tức, nhưng không muốn "đem mặt nóng dán vào mông lạnh", dứt khoát như một cây cọc gỗ đứng thẳng tắp ngay tại chỗ, tư thế buồn bực nhăn nhó tựa như một trái pháo đang sẵn sàng phóng hỏa, chỉ chờ người đến cho bà ta một mồi lửa là nổ tung lên ngay.
Liếc mắt nhìn thoáng qua Tiết Thần ra dáng ra hình kiểm tra sổ sách, Đồng nương khinh miệt bĩu môi, một tiểu nha đầu lông măng chưa sạch lại cứ làm như là mình xem hiểu. Không phải là bà coi khinh, nha đầu này được nương nàng ta dạy chữ, ngay cả chữ trên tựa sách chắc cũng không nhận được hết chứ đừng nói là đọc hiểu, bất quá ở trước mặt bà làm bộ làm tịch vậy thôi.
Tiết Thần mau chóng xem xong quyển sổ, gấp lại rồi dùng ngón tay gõ vài cái trên mặt sổ, sau đó mới đưa mắt nhìn Đồng nương một cái đầu tiên trong ngày hôm nay rồi nói: “Đây chỉ là danh sách phụ, trong đó chỉ có danh mục của đồ thêm trang trước khi thái thái xuất giá, còn sổ sách chính ở đâu? Vì sao không đem tới cùng một lúc?” Tiết Thần cũng không nói toạc ra chỉ cảm thấy rất buồn cười, Đồng nương này thật cho rằng nàng là tiểu nha đầu cái gì cũng không biết, tùy tiện lấy một danh mục đồ thêm trang tới lừa gạt, bất quá nếu là nàng kiếp trước thì chỉ sợ thật đúng là nhìn không ra.
Đồng nương trong lòng kinh hãi, vừa rồi bà ta ra cửa chỉ tiện tay cầm một quyển sổ nhỏ lại đây, thật ra Đồng nương tới đây chủ yếu là vì cáo trạng nha đầu thúi Chẩm Uyên kia, đâu phải thật sự tới đưa danh mục của hồi môn cho Tiết Thần. Của hồi môn mà thái thái lưu lại, nếu đã để cho bà quản thì đâu có đạo lý nào dễ dàng giao ra, bất quá chỉ nghĩ đến đây lừa gạt tiểu thư, khiến nàng ta lôi nha đầu Chẩm Uyên kia ra xử trí mới là điểm mấu chốt.
Nhưng tiểu thư vừa mở miệng liền nói đúng ngay lai lịch của quyển sổ này khiến Đồng nương trở tay không kịp, cho rằng tiểu thư đang lừa bịp mình nên bà ta động não nói: “Hả? Tiểu thư nói cái gì? Danh mục của hồi môn của thái thái đều ghi xuống bên trong hết rồi. Không phải tiểu thư muốn xem à, còn kêu nha đầu Chẩm Uyên đi truyền lời, hiện giờ sao lại không cần nhìn nữa chứ?”
Tiết Thần nhìn chằm chằm bà ta một hồi lâu không nói tiếng nào, sau đó mới bưng chén trà thơm bên cạnh uống một ngụm rồi nói: “Ma ma quản lý quá nhiều chuyện nên nhất thời quên một chút cũng có thể, ta đã kêu Khâm Phượng cùng Chẩm Uyên cầm thẻ bài của đi khố phòng. Danh mục của hồi môn của thái thái thì các quản sự ở khố phòng cũng có một bản. Bây giờ ngươi trao ra danh mục này thì cứ để đây, chờ lát nữa chúng ta nhìn xem bên khố phòng sẽ đưa ra mấy quyển? Ta muốn xem danh mục trên tay của các ngươi có trùng khớp hay không? Nếu trùng khớp thì không có gì, nhưng nếu không khớp thì chính là các ngươi có lòng tham muốn bá chiếm tài vật của chủ nhân gia. Đến lúc đó ta sẽ đi báo quan, để quan phủ tới thay ta tra xét, chuyện này rốt cuộc là ai muốn lừa gạt ta.”
Vừa rồi Chẩm Uyên cố tình khıêυ khí©h để đánh nhau một trận cũng không phải thật sự muốn đánh, mục đích chính là để Chẩm Uyên lén lấy đi thẻ bài mà Đồng nương đeo ở bên eo một tấc cũng không rời. Cũng may Đồng nương một lòng muốn trừng trị Chẩm Uyên, trước khi tới gặp nàng cũng không thay y phục, bằng không có lẽ sẽ phát hiện thẻ bài đã mất. Bất quá cho dù bà ta có phát hiện thì Tiết Thần cũng không lo, rốt cuộc nàng mới là chủ tử chân chính, nếu muốn thu về thẻ bài trong phủ thì về tình về lý đều không ai phản bác được.