- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Hiện Đại
- Thiếu Gia Và Gái Bar
- Chương 9: Góc khuất 5: Tầm ngắm (tt)
Thiếu Gia Và Gái Bar
Chương 9: Góc khuất 5: Tầm ngắm (tt)
Bị cắt ngang câu chuyện đột ngột, Hạ Tuyết với Tri Đồng quay qua thì thấy bên cạnh là người đàn ông cao to mặc quần áo đen. Đấy là vệ sĩ của Trọng Lâm. Không kịp để đối phương hỏi là anh ta đã mau chóng cất tiếng:
“Xin hỏi cô là Hạ Tuyết? Cậu chủ tôi muốn cô đến phục vụ cho cậu ấy.”
Ngạc nhiên, hai người nọ liền đưa mắt nhìn theo hướng chỉ tay của người đàn ông áo đen. Rất nhanh, Tri Đồng đã trông rõ anh chàng ngồi ở bàn VIP.
“Là Trọng Lâm? Cậu ta bảo Hạ Tuyết đứng bàn?”
Người vệ sĩ không bận tâm câu hỏi từ anh chàng họ Hoàng mà chỉ nhìn chằm chằm Hạ Tuyết. Đối diện, cô gái hai mươi tuổi ấy hiểu rõ bản thân không thể từ chối yêu cầu này. Dẫu vậy, cô vẫn muốn kiếm một lý do.
“Nhưng tôi đang có khách…”
Tri Đồng liền đặt tay lên vai Hạ Tuyết trong khi cô chưa dứt lời:
“Không sao, tôi sẽ tìm người khác cô cứ phục vụ cho Trọng Lâm. Đừng để đắc tội với cậu ta, phiền phức lắm.”
Hạ Tuyết thở dài bởi nhận thấy điều Tri Đồng nói vô cùng đúng. Chỉ đứng bàn một đêm thôi còn đỡ hơn là bị cậu ấm đáng sợ đó “dằn mặt cảnh cáo”. Nghĩ thế, cô đành đi theo người vệ sĩ đến bàn VIP.
Nhìn theo bóng dáng Hạ Tuyết khuất dần trong đám đông đang nhảy nhót la hét điên cuồng, Tri Đồng hy vọng cô sẽ vượt qua “cửa ải” cam go này. Đứng tần ngần trong vài phút, bấy giờ chàng trai mới chuyển ánh nhìn sang cái người mà anh nghĩ sẽ thay thế Hạ Tuyết. Tri Đồng từ từ đi lại quầy rượu, nơi có cô PR đang ngồi uống một mình. Mái tóc đen dài quăn gợn sóng, gương mặt lạnh băng không xúc cảm nhưng vẫn hiện rõ sự bướng bỉnh.
“Hôm nay không đứng bàn với ai sao, cô Lý Thục Nghi?”
Nghe chất giọng nửa quen nửa lạ, Thục Nghi liền quay qua. Khi thấy nụ cười có phần trêu chọc của Tri Đồng thì cô lập tức thở hắt:
“Tôi còn tưởng ai, hoá ra là cậu chủ Hoàng.”
“Cô kiếm đâu ra ba từ đó vậy?” – Tri Đồng kéo ghế ngồi cạnh cô gái.
Đặt ly rượu xuống bàn, Thục Nghi xoay người sang đối diện với anh chàng:
“Hoàng Tri Đồng, con trai độc nhất của tổng giám đốc Hoàng Trung công ty thời trang ELLE hợp tác với Mỹ. Hai mươi tám tuổi chưa vợ, chưa người yêu và hiện anh đang ngồi ở vị trí giám đốc. Tính tình khá trầm, lúc thích yên tĩnh, lúc thích ồn ào. Chưa có kinh nghiệm cua gái. Yes or No?”
Sau mấy giây ngạc nhiên, Tri Đồng bật cười thú vị: “Đáng kinh ngạc thật!”
Thục Nghi vuốt tóc, mặt hơi nghênh nghênh kiểu ta đây:
“Chỉ cần hỏi quản lý Khương là ra ngay thôi, có khó khăn gì đâu.”
“Tôi không khó hiểu về việc đó. Điều làm tôi bất ngờ đó là cô Lý Thục Nghi lại quan tâm tôi nhiều như vậy, đến nỗi đi hỏi lý lịch cặn kẽ luôn chứ.”
Thục Nghi hơi khựng người khi nghe Tri Đồng bảo thế. Dù không gian trong bar khá tối nhưng vẫn có thể thấy gương mặt cô hiện rõ sự bối rối.
“Đừng tưởng bở.” – Thục Nghi nhanh chóng lấy lại dáng vẻ bình thường – “Hễ tôi mà ghét ai thì đều tìm hiểu kỹ về kẻ ấy!”
“À, cô ghét tôi nhiều vậy ư?” – Tri Đồng dò xét với thái độ nửa đùa nửa thật.
“Đúng hơn cả việc mặt trời mọc ở hướng Đông!”
Trước câu đáp lời thẳng thừng ấy, Tri Đồng không tài nào nhịn cười nổi. Anh kêu phục vụ cho mình một ly rượu rồi hỏi cô PR ương ngạnh kia:
“Thế cô có phiền nếu tôi yêu cầu cô đứng bàn với tôi, kẻ cô cực kỳ ghét?”
“Chỉ cần có tiền tôi sẽ làm. Tôi không đuổi khách.” – Thục Nghi nói nhạt.
Đón lấy ly rượu từ phục vụ, Tri Đồng thở dài thườn thượt:
“Nói chuyện mà không nhìn mặt khách, chẳng khác nào cô đuổi khách…”
“Tính tôi dzậy đó. Đặc biệt với anh, tôi càng không muốn nhìn.”
“Tôi nghĩ cô nên học hỏi Hạ Tuyết. Cô ấy rất biết cách làm cho khách vui.”
Lặng thinh. Thục Nghi đưa mắt nhìn Tri Đồng đang uống rượu, bảo:
“Thế thì… anh hãy gọi Hạ Tuyết đứng bàn với anh đi, cần tôi làm gì.”
Nhận rõ vẻ khó chịu của Thục Nghi qua chất giọng hơi đanh lại, Tri Đồng ngừng uống, xoay qua hỏi: “Cô đang ganh tị sao?”
Thục Nghi liền cười nhạt nhẽo như kiểu chàng trai này đang mơ ngủ chắc:
“Còn lâu…”
Thục Nghi bất chợt bỏ dở câu nói vì tình cờ bắt gặp thứ gì ở phía xa bởi đôi mắt to tròn kia cứ nhìn không chớp. Khó hiểu, Tri Đồng cũng quay người lại để xem thử điều mà cô đang nhìn. Cách chỗ họ vài chiếc bàn, có ông khách đứng tuổi ăn mặc sang trọng đang vừa xoa vừa bóp mông Thu Ánh, một trong những PR bốc lửa nhất ở Gossi. Chưa hết, mắt ông ta cứ dán chặt vào bộ ngực trắng ngần căng tròn của cô PR tên Mỹ Cúc đứng bên cạnh. Dường như nghĩ ra trò gì rất thú vị, ông khách đó liền rút mảnh khăn giấy ở trên bàn rồi bất ngờ thọc tay nhét sâu vào cổ áo Mỹ Cúc, khám phá vùng ngực cô và cười hô hố đầy thoả mãn. Cuộc mua vui cứ diễn đi diễn lại một trò: nhét khăn giấy vào khe ngực xong rút ra. Chơi trò khám phá chán chê, ông khách lập tức đẩy Mỹ Cúc sát vào cây cột gần bên, điên cuồng làm những động tác va chạm táo bạo. Đôi tay thô cứng của ông ta hết xoa xoa bụng rồi mau chóng lần mò xuống chiếc váy ngắn củn cỡn của cô PR có gương mặt trẻ con ấy, thọc sâu vào, sâu vào nữa. Gương mặt của Mỹ Cúc nhăn nhó méo mó dưới ánh đèn xoay vòng trên đầu mỗi khi ông ta đẩy cô sát vào cột.
“Đúng là khốn nạn! Đàn ông vào bar chỉ để kiếm gái. Lũ biếи ŧɦái!”
Tri Đồng chậm rãi xoay qua thấy Thục Nghi nốc cạn ly rượu với gương mặt lạnh băng. Không hiểu sao, nét bướng bỉnh và băng giá đó lại thu hút anh.
“Nhìn gì?” – Thục Nghi hậm hực.
Nụ cười thoáng qua mau, Tri Đồng ngước mặt lên trần phòng sáng mờ ảo bởi ánh đèn đủ màu, trả lời lãng đãng:
“Khi trầm tư suy nghĩ, tôi phát hiện cô xinh hơn những lúc khác!”
Cũng may bàn tay đang giữ chặt ly rượu thuỷ tinh chứ nếu không thì chắc là Thục Nghi đã làm rớt nó xuống bàn. Rồi rất nhanh, cô khẽ quay mặt sang hướng khác. Không đáp lời và cô thoáng bối rối. Thật sự khi nãy, cô gái này nghe rõ tìm mình đập nhanh.
… Nói về Hạ Tuyết, đứng bàn từ nãy giờ cô vô cùng khó chịu trước kiểu nhìn chằm chằm của Trọng Lâm. Từ lúc bảo Hạ Tuyết rót rượu vào ly cho đến tận bây giờ, hắn không làm cũng không nói gì ngoài cái kiểu ngồi dựa lưng vào thành ghế sofa, người hơi ngả về phía sau, miệng hút thuốc và mắt thì quan sát mọi thứ trên cơ thể cô gái thật kỹ, thậm chí ngay cả lỗ chân lông trên mặt cô nữa. Chốc chốc, Hạ Tuyết nghe Trọng Lâm lầm bầm cái gì đó trong miệng nhưng khẽ lắm. Với không gian bar xập xình tiếng nhạc, cô khó lòng mà nghe được hắn đang rì rầm quái gì. Thái độ lặng thinh của hai người khiến Hạ Tuyết cảm giác hơi ngột ngạt. Chưa bao giờ, cô tiếp một vị khách nào giống như thế. Cô tự hỏi, không rõ anh chàng này muốn gì ở mình.
“Sao cô không cười?” – Vẻ như Trọng Lâm đã chán trò chơi “sự im lặng của bầy cừu” nên đành cất tiếng trước.
“Dạ?” – Hạ Tuyết quay qua, khó hiểu trước câu hỏi kia.
Lại rít thuốc, Trọng Lâm nhả ra cả làn khói trắng đυ.c, nói nhạt:
“Tôi ngạc nhiên là từ nãy giờ cô chẳng hề nhìn tôi và mỉm cười giống như cô hay làm với những vị khách khác.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Hiện Đại
- Thiếu Gia Và Gái Bar
- Chương 9: Góc khuất 5: Tầm ngắm (tt)