Chương 86: Góc khuất 44: Bảo vệ anh bằng cả mạng sống...

Đối diện, Thục Nghi lặng im. Từ nãy đến giờ, cô vẫn không thấy biểu hiện nào của Hoàng phu nhân là tỏ ra tôn trọng mình. Dường như người phụ nữ đáng thương ấy quen sống trong nhung lụa nên mãi mãi chẳng thể nhìn rõ được bản chất thật của những con người nghèo khổ trong xã hội và càng không hiểu điều tốt đẹp ẩn chứa bên trong họ. Trong phút chốc, cô thấy tội nghiệp cho bà thay vì phải sợ hãi trước vẻ mặt lạnh lùng đáng sợ kia.

Không nghe Thục Nghi trả lời, cứ ngỡ bản thân đã đoán trúng suy nghĩ trong cô nên Hoàng phu nhân lại mỉm cười đắc ý, hỏi:

“Sao nào? Chịu lòi đuôi cáo rồi hả? Xem ra, số tiền cô muốn nhiều dữ.”

Chờ Hoàng phu nhân kết thúc cái nụ cười dở hơi ấy, Thục Nghi mới đáp:

“Không phải ai cũng tham tiền như phu nhân đâu! Đối với bà, tiền là quan trọng nhất. Còn với tôi, Tri Đồng mới quan trọng.”

“Đừng có vờ vịt! Cô cáo hơn tôi tưởng!”

“Phu nhân đừng quơ đũa cả nắm, không phải ai cũng xấu xa như bà nghĩ.”

“Tri Đồng quan trọng với cô, tất nhiên vì có thể cho cô tiền! Cả mỏ vàng?”

“Tôi yêu anh ấy. Nhất định chúng tôi sẽ hạnh phúc.”

Giọng Hoàng phu nhân càng lúc càng to hơn đồng thời cũng giận dữ hơn:

“Mơ hão giữa ban ngày! Thời đại bây giờ mà cô còn tin chuyện tình Hoàng tử Lọ Lem ư? Hay một túp liều tranh hai quả tim vàng?”

Trái với điệu bộ nóng giận từ đối phương, Thục Nghi lại bình thản lạ lùng:

“Tôi chẳng hề là Lọ Lem. Tôi biết bản thân muốn gì! Và ngay bây giờ tôi hiểu, mình sẽ không rời xa Tri Đồng. Tôi nhất định bảo vệ anh ấy!”

Thoáng ngừng lại trong vài phút, Hoàng phu nhân nhíu mày, vẻ như không tin vào điều vừa mới nghe ban nãy:

“Bảo vệ Tri Đồng??? Hà, gì nào? Không tiền, không danh phận, gia thế càng không, người chẳng có gì như cô thì lấy cái gì để bảo vệ con trai tôi?”

Chậm rãi nhìn nụ cười giễu cợt của Hoàng phu nhân bằng đôi mắt sáng trong mạnh mẽ nhất, chưa bao giờ Thục Nghi đanh thép như lúc này:

“Là mạng sống của tôi!”

“Sao?!” – Hoàng phu nhân kinh ngạc vì hoàn toàn lạ lẫm trước hai từ vừa được nhấn mạnh đó.

Nhẹ nhàng nhưng kiên quyết, Thục Nghi đưa tay đặt lên ngực, nói rành rọt như thể muốn cả thế giới phải ngừng mọi hành động lại để nghe điều này:

“Tôi sẽ bảo vệ Tri Đồng bằng cả mạng sống của mình! Tôi tuyệt đối không để anh ấy chịu bất kỳ sự tổn thương nào cho đến khi… Tôi nhắm mắt!”

Cuộc đối thoại khốc liệt giữa Hoàng phu nhân với Thục Nghi kết thúc vào lúc Hoàng phu nhân ngồi bất động trên ghế, mắt nhìn chằm chằm cô gái trẻ. Không phải do cảm phục trước tình cảm lớn lao kia mà là vì bà chẳng thể tin nổi Thục Nghi lại nói những điều ra vẻ vĩ đại to tát đến thế. Mạng sống? Nói thì nghe hay lắm! Bà khinh! Chẳng hiểu sao bà lại căm ghét cùng cực cái vẻ quyết liệt rõ ràng ấy từ Thục Nghi. Vì vậy, người phụ nữ cao cao tại thượng đó liền cười khỉnh. Miệt thị!

Biết dù bản thân có nói hàng trăm hàng triệu lần đi nữa Hoàng phu nhân cũng chẳng bao giờ hiểu tình cảm giữa mình với Tri Đồng, chưa kể điều cần nói đã nói xong nên Thục Nghi nghĩ không cần day dưa ở đây mãi làm gì. Cô lập tức đứng dậy, cúi đầu chào lễ:

“Tôi đã cho bà câu trả lời tốt nhất! Nghĩ thế nào là tuỳ bà! Tôi xin phép!”

Dứt lời và chẳng cần chờ xem thêm bất kỳ phản ứng nào từ đối phương, Thục Nghi mặc áo khoác vào rồi nhanh chóng rời khỏi quán cafe sang trọng.

Từ trước đến giờ, chưa ai rời khỏi cuộc nói chuyện trước mình và với một thái độ cao ngạo như thế nên Hoàng phu nhân giận lắm. Gương mặt đanh lại, đôi mắt hằn rõ sự điên tiết, bà mím môi cố kiềm chế cơn cuồng nộ đang dậy sóng trong lòng. Vẻ như đây là lần đầu tiên Hoàng phu nhân giận dữ đến thế bởi cả người bà như run lên. Nhưng có một điều kỳ lạ, rõ ràng phản chiếu trong đáy mắt tức tối đó là một sự nhịn nhục khó tin. Cảm tưởng rằng, người phụ nữ quyền uy ấy đã thật sự dưới cơ Thục Nghi. Và phải chăng bởi thế mới khiến bà phẫn uất cao dộ như vậy… Ngồi bất động trong giây lát, Hoàng phu nhân chậm rãi lấy điện thoại ra, bấm số gọi cho ai đó.

“Có việc cho các anh đây!” – Ánh mắt bà từ từ sáng quắc hẳn – “Lần này là xử lý một con bé cho tôi! Dạy cho nó biết thế nào là trời cao đất dày!”

***

“Em vừa nói chuyện với mẹ anh xong. Ừm, cũng không có gì đâu, em chỉ muốn nói với bà ấy là em sẽ rời khỏi ELLE.” – Thục Nghi bước đi trên con hẻm vắng bóng người, bảo qua điện thoại với Tri Đồng.

« Thế mẹ anh có phản ứng gì không? »

“Em thấy mặt bà ấy rất tức giận. Bà ấy bảo em không chỉ rời khỏi ELLE mà còn phải rời xa anh. Tất nhiên em nhất quyết không đồng ý. Kể qua điện thoại không tiện, trưa nay gặp nhau rồi ta sẽ tiếp nhé.”

Cúp điện thoại, Thục Nghi thở ra tiếp tục đi dưới cái nắng oi bức. Cô đang nghĩ sắp tới bản thân phải kiếm việc gì để làm. Thời buổi bây giờ, với người không bằng cấp như cô thì tìm việc còn khó hơn lên trời. Nhưng dù sao, cô vẫn sẽ cố gắng đến cùng để chứng mình cho Hoàng phu nhân thấy mình chẳng hề là đứa con gái chỉ bám lấy đàn ông xin tiền. Và vì mãi nghĩ ngợi cho kế hoạch tương lai sắp tới mà Thục Nghi không hay biết phía sau, có hai tên lưu manh tướng tá bặm trợn đang theo đuôi. Hẳn, chúng chính là người của Hoàng phu nhân. Một trong số chúng cầm con dao sắc lẻm trên tay. Thứ kim loại trắng dã đó như báo hiệu điều tồi tệ sắp xảy đến với Thục Nghi.

***

Trưa trời nắng như đổ lửa, ấy vậy Tri Đồng chạy hối hả một mạch từ công ty đến bệnh viện Chợ Rẫy. Trông nét mặt lo lắng sốt sắng và trắng bệch của anh cũng dễ dàng đoán được vừa xảy ra chuyện gì rất kinh khủng. Đó là… Cách đây mấy tiếng, anh chàng họ Hoàng đột ngột nhận được cuộc gọi từ công an khu vực, báo rằng Lý Thục Nghi bị đâm trọng thương, hiện đang cấp cứu ở bệnh viện Chợ Rẫy. Chàng trai bàng hoàng đến nỗi chạy bộ một quãng đường rất dài thay vì đi xe hơi để nhanh chóng hơn.

Sau khi hỏi thăm y tá, Tri Đồng cũng vào được khoa cấp cứu. Vừa đến nơi, anh đã thấy hai người công an khu vực khá trẻ đứng đó như chờ đợi. Tức thì anh lao đền chỗ họ, hỏi gấp gáp không kịp thở dù mồ hôi ra như suối:

“Xin hỏi… tình hình cô Lý Thục Nghi thế nào?”

“Anh là Hoàng Tri Đồng, người chúng tôi vừa liên lạc?”

“Đúng! Là tôi! Cô ấy sao rồi? Hãy cho tôi biết!”

“Xin anh bình tĩnh! Bác sĩ nói vết thương không nặng lắm. Cô Lý bị tấn công trong con hẻm vắng, may có người đi ngang tình cờ thấy nên báo chúng tôi biết. Đưa cô Lý vào bệnh viện xong, chúng tôi xem giấy tờ tuỳ thân của cô ấy thì thấy tấm danh thϊếp đề tên anh vì thế mới gọi anh đến.”

“Tôi là bạn trai cô ấy.” – Tri Đồng thở mạnh – “Các anh có bắt được thủ phạm không?”

“Tiếc là chưa nhưng anh yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng tìm ra hắn. Lúc này, chỉ duy nhất cô Lý thấy mặt kẻ đó nên phải chờ cô ấy tỉnh lại.”

“Vậy giờ Thục Nghi ra sao? Cô ấy ở đâu?”

“Bác sĩ đang phẫu thuật cho cô Lý, hy vọng mọi thứ sẽ tốt đẹp.”

Nhận được câu trả lời nặng nề từ phía người công an khu vực, Tri Đồng nhắm mắt, thả phịch người xuống ghế. Anh không ngờ rằng mọi chuyện lại có thể xảy ra như vậy. Đột nhiên Thục Nghi bất ngờ bị tấn công, còn chưa rõ tình hình thế nào. Lo lắng lẫn sợ hãi, anh chỉ biết chắp hai tay, miệng không ngừng cầu nguyện cho người yêu qua khỏi hiểm nguy.Chưa bao giờ, Tri Đồng rối bời và ngổn ngang đến thế. Anh cảm giác mọi thứ xung quanh đều quay cuồng hỗn loạn. Nỗi sợ trong lòng càng chồng chất đề nặng lên trái tim lúc anh nghĩ về tình huống xấu nhất. Tri Đồng chẳng rõ bản thân còn đủ vững vàng nếu như điều khủng khϊếp đổ ập xuống Thục Nghi. Anh sẽ làm gì khi cô không qua khỏi??? Chàng trai đó chưa từng nghĩ đến cảnh, một ngày nào đó phải mất cô mãi mãi. Thật kinh khủng với anh lỡ điều đó xảy ra!

Chợt, đèn tắt cùng lúc cửa phòng cấp cứu mở, Thục Nghi nằm trên giường đẩy được bác sĩ và các y tá chậm rãi đưa ra ngoài. Mau chóng, Tri Đồng cùng hai người công an khu vực bước đến sốt sắng hỏi han tình hình của cô.

“Tạm thời mọi thứ đã ổn, rất may là đưa vào kịp thời nên không bị mất máu. Giờ cô ấy sẽ vào phòng hồi sức, chờ tỉnh lại.” – Vị bác sĩ mỉm cười nói.