Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiếu Gia Và Gái Bar

Chương 85: Góc khuất 43: Có anh đây! (tt)

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Mẹ anh???” – Thục Nghi ngạc nhiên và rồi chợt hiểu ra – “Chả lẽ… tất cả những điều kinh khủng trong mấy ngày qua đều là do bàn tay của mẹ anh?”

Nhắm mắt, Tri Đồng gật đầu, thật khó khăn khi phải thừa nhận chuyện ấy.

“Ừm… ban nãy đám nhân viên đã nói rõ với anh như vậy.”

Mắt Thục Nghi mở to, sau đó thì dịu lại đồng thời cả người rũ xuống bởi không ngờ sự thật đằng sau là thế này. Đặt chiếc ly sứ cạn sữa lên bàn, cô im lặng không nói thêm gì nữa. Vẻ như mọi thứ tệ hơn cô nghĩ. Người phụ nữ đó, chỉ hai từ thôi, đáng sợ!

“Có lẽ anh cần nói chuyện rõ ràng với mẹ. Nếu cứ tiếp tục như hiện tại thì người chịu thiệt thòi sẽ là em!” – Tri Đồng mở mắt ra, trầm tư nghĩ ngợi.

Tức thì Thục Nghi quay qua, siết chặt bàn tay anh chàng, lắc đầu bảo:

“Đừng! Anh đừng vạch tội mẹ anh. Vốn là người cao ngạo, bà ấy không chịu đựng được việc con trai mình đi hỏi tội đâu.”

“Nhưng anh không thể làm ngơ đứng nhìn em chịu khổ!”

“Không sao, em đã có cách… Tuy chưa biết kết quả sẽ thế nào nhưng có thể, nó vẫn tốt hơn hiện tại, cái việc em còn ở trong ELLE.”

Nhìn Thục Nghi, Tri Đồng hơi khó hiểu trước cái nhìn mông lung sâu thẳm cùng lời nói ban nãy của cô. Anh không rõ cô nghĩ gì và sắp làm gì tiếp theo.

***

Qua hôm sau, vừa bước xuống dưới nhà, Tri Đồng đã thấy Hoàng phu nhân ngồi xem báo ngay bàn ăn. Dẫu ánh mắt đó vẫn đang lướt đều trên mấy dòng chữ nhưng anh biết bà vẫn nhìn thấy mình rất rõ và mọi lúc mọi nơi. Nhớ đến lời Thục Nghi đêm qua, Tri Đồng đứng lặng thinh vài giây rồi lẳng lặng thở ra. Bước đến bàn ăn, anh chậm rãi lên tiếng:

“Con chào mẹ. Sáng nay có cuộc họp gấp, con phải đến công ty sớm nên không dùng bữa sáng với mẹ được. Có gì chiều con sẽ tranh thủ về sớm.”

Dứt lời, Tri Đồng toan rời đi thì giọng Hoàng phu nhân vang lên, không lớn nhưng nghe khá lạnh và đủ khiến bước chân anh phải dừng lại ngay lập tức:

“Khoan đã! Lúc trước dù bận mấy con cũng dành ít phút ra dùng bữa với mẹ sao hôm nay lại vội vã như vậy? Con tránh mặt mẹ sao?”

Hít sâu một hơi, Tri Đồng xoay mặt lại đối diện với mẹ, thẳng thắn trả lời:

“Cứ cho là thế đi ạ. Hiện tại, con không muốn mình phải có bất kỳ hành động nào không hay đối với mẹ vì vậy tránh mặt là cách hay nhất lúc này.”

“Tri Đồng, từ nhỏ đến lớn con là đứa trẻ rất ngoan. Giờ chỉ vì một cô gái mà con lạnh nhạt với mẹ ư? Bố con mà biết, ông ấy sẽ thất vọng lắm đấy.”

“Con nghĩ bố cũng sẽ không thích việc mẹ chà đạp người con gái con yêu! Không những vậy, còn cả việc mẹ sai đám nhân viên trong công ty hùa nhau bắt nạt cô ấy!” – Tri Đồng ngừng lại vì sợ mình nói ra những điều vô lễ bởi lòng bắt đầu tức giận – “Những gì mẹ làm với Thục Nghi, con đều biết cả rồi! Đêm qua, họ còn độc ác nhốt cô ấy trong phòng toilet với lũ chuột.”

“Con nghĩ mẹ làm ư?”

“Tất cả bọn họ đã thú nhận với con. Mẹ không cần chối đâu ạ.”

Gương mặt Hoàng phu nhân có chút thay đổi, vẻ như hơi biến sắc một chút.

“Thôi, con phải đi.” – Hiểu mẹ đang bắt đầu bối rối, Tri Đồng khéo léo giải vây cho bà – “Chiều con sẽ gặp mẹ sau.”

Dõi theo bóng dáng con trai đi nhanh ra khỏi cửa giống như chạy trốn khỏi mình, Hoàng phu nhân thở thật mạnh rồi cắn môi, tay nắm chặt lại. Cứ hễ nghĩ đến việc Lý Thục Nghi là nguyên nhân của mối bất hoà của hai mẹ con là bà nóng máu. Bà chẳng ngờ, bản thân lại thua một đứa PR trong quán bar thấp kém như thế. Xem ra, Tri Đồng phản ứng khá dữ dội mỗi lần Hoàng phu nhân đυ.ng đến Thục Nghi. Cũng bởi điều đó mà khiến bà cứ như ngồi trên đống lửa, thấp thỏm lo âu lẫn bực tức. Lắm lúc người phụ nữ này rất muốn biết Thục Nghi đã dùng bùa chú gì làm Tri Đồng chết mê chết mệt cô.

“Dạ thưa bà.” – Giọng cô hầu chợt cất lên bên cạnh – “Bà có điện thoại.”

“Của ai thế? Ông chủ à?” – Hoàng phu nhân quay qua, hậm hực hỏi.

“Không phải của ông chủ ạ, là một cô gái tên Lý Thục Nghi!”

Đôi lông mày Hoàng phu nhân cau lại, đôi mắt đảo liên tục ra điều suy nghĩ.

***

Trong quán cafe kiểu Pháp sang trọng, Hoàng phu nhân nhấm nháp tách trà gừng nóng một cách chậm rãi, vẻ như không hề bận tâm sự chờ đợi nãy giờ từ Thục Nghi. Mấy phút sau, khi đã bắt đầu chán cái trò nhìn cọng trà lăn tăn trong chiếc tách sứ nho nhã, bà mới khẽ đưa mắt qua phía đối diện và thấy cô gái trẻ đang nhìn mình thật bình thản. Kín đáo nở nụ cười ẩn ý, bà hạ tách trà xuống rồi điềm đạm lên tiếng:

“Cô gan thật! Dám gọi điện trực tiếp hẹn gặp tôi nữa chứ.”

Không hề bận tâm đến giọng đùa cợt từ người đàn bà luôn nghĩ mình cao hơn kẻ khác ấy, Thục Nghi nói từ tốn và đi thẳng vào vấn đề cần bàn:

“Thưa Hoàng phu nhân, vẻ như bà rất nhọc công để nghĩ ra những trò hành hạ tôi trong mấy ngày qua. Mục đích của bà là muốn tôi rời khỏi ELLE?”

“Sai!” – Ánh mắt Hoàng phu nhân sắc bén hẳn – “Không chỉ ELLE mà quan trọng, tôi muốn kẻ thấp hèn như cô tránh xa Tri Đồng ra!”

“Thưa Hoàng phu nhân!” – Thục Nghi đột ngột cắt ngang lời đối phương bằng chất giọng mạnh mẽ – “Tôi sẽ rời khỏi ELLE, tìm kiếm một công việc khác làm. Thế nhưng, tôi tuyệt đối không rời xa Tri Đồng! Anh ấy là tất cả của tôi! Tôi có thể cho bà lấy đi mọi thứ nhưng riêng anh ấy thì không!”

Cười nhạt nhẽo trước thái độ dứt khoát của Thục Nghi rồi Hoàng phu nhân mới chậm rãi bảo:

“Lấy? Buồn cười thật chứ. Tôi là mẹ Tri Đồng, cô dùng cái quyền gì mà nói tôi không được lấy con trai mình về? Cô chả là gì cả, hiểu không?”

“Chúng tôi yêu nhau.”

“Yêu?!” – Hoàng phu nhân thở dài thườn thượt – “Tri Đồng thì tôi không rõ nhưng còn cô thì tôi rành lắm. Hạng gái bar thế này làm gì có tình yêu. Sao các người cứ hay khoác lên mình dáng vẻ thanh cao vậy? Nói đi nào, cô cần bao nhiêu thì mới rời xa con trai tôi?”
« Chương TrướcChương Tiếp »