Chương 79: Góc khuất 40: Tai nạn (tt)

“Xảy ra chuyện gì thế nhỉ?” – Hạ Tuyết đứng dậy, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng mấy chậu cây kiểng kê sát tường che mất tầm nhìn.

“Hay chúng ta ra đó xem thử.”

Lúc Hải Luân vừa rời ghế thì thình lình Hải Long từ ở ngoài chạy vào phòng khách với vẻ vô cùng hớt hải, giọng nói đứt quãng đầy gấp gáp:

“Anh hai! Mẹ… mẹ bị xe đυ.ng!!!”

Sửng sốt, Hải Luân và Hạ Tuyết ngay lập tức lao ra ngoài cổng. Khi ra đến nơi, Hạ Tuyết bàng hoàng thấy bà Trương người bê bết máu, nằm bất động trên tay ông Trương đang lay lay vợ trong dáng vẻ hoảng hốt.

“Tôi thấy chiếc xe hơi màu đen đó đυ.ng bà ấy!”

Một phụ nữ đứng gần vừa nói với chàng thanh niên ở bên cạnh vừa chỉ tay về phía xa xa. Ngay tức thì, Hạ Tuyết xoay qua nhìn… Đôi mắt cô mở to bần thần vì thấy chiếc xe hơi màu đen quen thuộc đang đậu cách nhà họ Trương không xa. Và ngay tấm kính xe được hạ xuống xuất hiện gương mặt lấm lét sợ hãi của một chàng trai đeo kính đen! Đó chính là tên vệ sĩ của Trọng Lâm! Hạ Tuyết nhận ra anh ta… Trời ơi! Có lý nào Trọng Lâm cho người lái xe đυ.ng bà Trương? Cô gần như chết trân với dòng suy nghĩ khủng khϊếp ấy.

Ngay trước cửa phòng cấp cứu, ông Trương và Hải Long đi tới đi lui với dáng vẻ lo lắng sốt ruột. Còn Hải Luân thì ngồi trên ghế, hai tay chắp lại, mái đầu cúi thấp. Trông anh cũng chẳng khá hơn bố với em trai. Kế bên, Hạ Tuyết lặng im… Nhìn nỗi sợ hãi trên mặt thì có thể hiểu rằng cô còn lo lắng cho an nguy bà Trương nhiều hơn ba người kia. Từ lúc biết kẻ đứng đằng sau vụ đυ.ng xe này, Hạ Tuyết như ngồi trên đống lửa, thấp thỏm không yên được một giây phút nào. Cô rất sợ nếu bà Trương không qua khỏi thì Hải Luân sẽ ra sao trước cú sốc quá lớn ấy? Bên cạnh đó, Trọng Lâm dĩ nhiên trở thành hung thủ. Tất cả đều tồi tệ!

“Chết tiệt!” – Hải Long đột ngột đánh tay thật mạnh vào tường – “Tự dưng mẹ lại gặp tai nạn… Giờ chẳng rõ sống chết ra sao!”

“Trời ơi!!! Sao ông Trời lại đối xử với họ Trương tệ bạc như vậy? Chúng tôi có làm gì xấu xa đâu chứ! Bao nhiêu nạn cứ đổ hết lên đầu nhà ta thế này!”

Dường như nỗi đau đớn đã không thể giữ được nữa nên ông Trương đập tay vào ngực nghe binh binh đồng thới cất lên lời than oán xót xa sau tiếng trách cứ của cậu con thứ. Mau chóng, Hải Long đỡ lấy người bố sắp ngã nguỵ. Đến cả Hải Luân với đôi mắt mù cũng cố đứng dậy, mò mẫm đến gần hai người nọ, an ủi động viên bằng chất giọng nghèn nghẹn. Đứng bất động và chứng kiến cảnh đau đớn của ba bố con Hải Luân, Hạ Tuyết vừa muốn khóc nhưng cũng vừa giận Trọng Lâm kinh khủng! Cô không ngờ hắn lại dùng đến cả cách trả thù mất tính người như vậy… Hạ Tuyết lập tức xoay lưng.

***

RẦM! RẦM! RẦM!

Âm thanh gọi cửa ầm ĩ và tiếng ồn ào huyên náo làm Trọng Lâm tỉnh giấc. Hắn uể oải đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời sáng. Ánh nắng lên đến đỉnh ngọn cây. Đêm qua say quá, hắn chẳng nhớ vì sao bản thân còn biết đường về nhà. Bên ngoài tiếng ồn ào vẫn cứ tiếp tục. Trọng Lâm lừ đừ ngồi dậy, gãi gãi mái tóc rối bù đồng thời cất tiếng khàn đυ.c: “Vào đi! Cái gì vậy?”

Sau câu đồng ý của Trọng Lâm thì cửa phòng bật mở ngay, bóng dáng Hạ Tuyết xuất hiện, phía sau còn có mấy tên vệ sĩ với dáng vẻ hớt hải gấp gáp. Ngạc nhiên trước sự có mặt đột ngột của Hạ Tuyết, Trọng Lâm chậm rãi xuống giường. Cùng lúc, Hạ Tuyết cũng mau chóng tiến đến gần hắn.

“Mới sáng sớm mà em đã có nhã hứng…”

BỐP! Đồng loạt mấy tên vệ sĩ sửng sốt khi Hạ Tuyết vung tay tát thẳng vào mặt Trọng Lâm lúc hắn chưa nói hết câu: “Cậu chủ! Cô Hạ, sao lại…”

Không quan tâm đến hành động “bất kính” vừa rồi của mình, Hạ Tuyết hỏi bằng giọng thật to, không những thế còn đầy giận dữ:

“Anh có phải con người không vậy???”

Sững sờ trong mấy phút, Trọng Lâm đưa tay rờ lên mặt vừa lãnh trọn cái tát nảy lửa rồi quay qua nhìn đôi mắt đang toát lên sự phẫn uất từ Hạ Tuyết.

“Làm cái gì thế? Sao em lại đánh tôi?”

Cố kiềm nén cơn tức giận đang dồn nén bên trong l*иg ngực, Hạ Tuyết bảo rõ ràng: “Anh còn tỏ ra không biết gì ư? Anh mất tính người rồi!”

“Cái gì?” – Trọng Lâm nhíu mày, khó hiểu – “Em mắng tôi mất tính người?”

“Không phải sao? Tôi chẳng ngờ anh muốn trả thù đến mức sai người lái xe đυ.ng mẹ Hải Luân! Chuyện khủng khϊếp đó mà anh có thể nghĩ ra hả???”

“Mẹ Trương Hải Luân bị đυ.ng xe?!” – Trọng Lâm hạ tay xuống, kinh ngạc.

“Anh đừng giả bộ! Anh muốn hại chết cả nhà Hải Luân mới vừa lòng ư?”

Trông thái độ căm phẫn dữ dội của Hạ Tuyết, Trọng Lâm lặng thinh vài giây xong hỏi: “Em… nghĩ là tôi làm?”

Lòng càng thêm giận khi nghe câu đó, Hạ Tuyết lớn giọng hơn và cái nhìn hằn rõ sự căm giận lẫn khinh bỉ:

“Tôi thấy rõ ràng chiếc xe hơi nhà họ Trọng cùng tên vệ sĩ của anh ở ngay trước cổng nhà, chỗ xảy ra tai nạn. Chính người khác cũng nói rằng: mẹ Hải Luân bị xe hơi nhà anh đυ.ng! Không phải anh sai người làm thì là ai???”

Hạ Tuyết vừa dứt lời thì phía sau, một tên vệ sĩ khác liền lên tiếng giải thích:

“Cô Hạ hiểu lầm rồi, suốt đêm qua cậu chủ…”

Chẳng để thuộc hạ dứt lời là Trọng Lâm đã lập tức đưa tay lên ngăn, mắt hắn nhìn Hạ Tuyết không chớp rồi nở một nụ cười khinh khỉnh thú vị:

“Phải, tôi làm đó! Sao nào? Mẹ hắn chết chưa hay đang hấp hối?”

Mím môi. Giận đến nỗi Hạ Tuyết ngay tức thì vung tay lên định tát Trọng Lâm thêm lần nữa thế nhưng không rõ sao cô đã kịp giữ mình lại vì vậy may mắn thay không có cú đánh nào xảy ra… Dường như muốn chọc tức cô hay sao mà hắn lại cười cười bảo:

“Đánh đi! Nếu em nghĩ tôi còn thua cầm thú thì đánh đi chứ! Hiện tại chắc em hận tôi lắm, đánh để trả thù cho Hải Luân của em!”

Trông vẻ mặt bỡn cợt không có chút gì là hối hận của Trọng Lâm, Hạ Tuyết hoàn toàn bất động, đôi mắt mở to ngân ngấn nước. Bàn tay đưa lên cao của cô run run. Bản thân không đủ nhẫn tâm để đánh tiếp. Hạ Tuyết không muốn làm người con trai đó đau dù chỉ một lần. Vậy mà… Vừa rồi tát Trọng Lâm, tim cô đau như cắt… BỘP! Siết chặt bàn tay lại, Hạ Tuyết đánh vào người Trọng Lâm một cái, không nhẹ nhưng cũng chẳng quá mạnh. Cô khóc.

“Sao anh lại trở thành con người như vậy? Hả, Trọng Lâm?”

Nấc lên nghẹn ngào, Hạ Tuyết đưa tay bịt miệng để ngăn tiếng khóc sắp vỡ oà đồng thời nhanh chóng quay gót, chạy vội ra khỏi phòng.

Khi bóng dáng Hạ Tuyết đã khuất, gương mặt Trọng Lâm không còn giỡn cợt hay tỏ ra vui thích nữa mà trầm hẳn. Cái nhìn của hắn đứng yên trống rỗng. Khẽ khàng nhắm mắt, hắn dùng hai tay vuốt mặt cho tỉnh táo. Thở dài. Chính bản thân Trọng Lâm còn chẳng hiểu cái quái gì vừa xảy ra. Đều hắn nhớ duy nhất chỉ là những giọt nước mắt đau đớn lăn dài trên mặt Hạ Tuyết.

“Ai được lệnh theo dõi nhà họ Trương?” – Trọng Lâm hỏi lạnh lùng đám vệ sĩ đang đứng tần ngần ngay bên cạnh.

“Dạ thưa cậu chủ, là Lenny! Nhưng giờ cậu ta chưa về.”

Trọng Lâm chống tay ngay hông, dáng vẻ hậm hực. Hắn rất muốn làm rõ chuyện này. Rốt cuộc thì điều gì đã xảy ra khiến Hạ Tuyết không những tát mà còn mắng hắn những câu thậm tệ. Quái quỷ thật! Đúng lúc vừa rủa xong thì Trọng Lâm nghe tiếng mở cửa. Mau chóng quay qua, hắn thấy Lenny đi vào với điệu bộ lấm la lấm lét giống như vừa làm điều xấu xong .

“Thưa cậu chủ, tôi đã về.”

Xoay qua đối diện với tên vệ sĩ trẻ măng, Trọng Lâm khoanh tay từ tốn hỏi:

“Mẹ Trương Hải Luân bị xe nhà họ Trọng đυ.ng là thế nào?”

“Dạ!” – Lenny giật bắn mình, kêu khẽ – “Sao cậu chủ biết…?”

“Vậy nghĩa là chính anh đυ.ng bà ấy? Anh điên hả?”