Chương 76: Góc khuất 39: Sẽ để quá khứ ngủ yên

Lời khẳng định từ Hoàng phu nhân vừa dứt thì Tri Đồng và cả Thục Nghi đều lặng người trên ghế. Họ không ngờ rằng bà lại biết về chuyện đó.

“Xem sắc mặt của hai cô cậu thì tôi hiểu rồi!”

“Mẹ, vì sao…”

Thêm lần nữa Thục Nghi ngắt lời Tri Đồng bằng giọng rõ ràng kiên quyết:

“Phu nhân nói đúng, trước đây cháu làm PR trong bar Gossi…”

“Thục Nghi!”

“Tri Đồng, chúng ta không thể giấu giếm! Tốt nhất, hai ta cứ trình bày thẳng thắn với mẹ anh!”

“Cô Lý Thục Nghi đúng đấy, con nghĩ sẽ lừa được mẹ à? Hãy thôi cái trò trẻ con ấy đi!” – Dẫu đang nói với con trai nhưng đôi mắt sắc bén của bà lại nhắm vào Thục Nghi – “Cô cũng tài thật, bám lấy con trai tôi và khiến nó xem cô như người yêu! Hình như hạng gái trong bar luôn có đủ thủ đoạn để mồi chài đàn ông giàu có!”

Hiển nhiên, Thục Nghi sửng sốt đến mức nào khi nghe những từ ngữ miệt thị đó phát ra từ miệng Hoàng phu nhân. Giờ đây, cô trông bà thật khác so với lúc nói chuyện với bà Xinh ngày hôm trước. Một gương mặt lộ rõ sự căm ghét cô đến đáng sợ.

“Thưa phu nhân!” – Thục Nghi mau chóng đứng dậy – “Tuy làm PR nhưng cháu chưa bao giờ đi khách! Thậm chí, cháu còn từ chối không để khách sờ mó ôm ấp. Cháu hoàn toàn trong sạch!”

Trước thái độ mạnh mẽ của cô gái trẻ, Hoàng phu nhân nở nụ cười ẩn ý:

“PR nào cũng nói giống hệt cô, tôi còn lạ gì! Với người khác, các cô luôn tỏ ra mình trinh bạch, sạch sẽ dù đang làm trong bar! Thanh cao nhỉ? Cô còn hay không còn, làm sao tôi với Tri Đồng biết được! Đâu có gì chứng minh!”

Thục Nghi sững người. Cùng lúc, Tri Đồng lập tức đứng lên nói đỡ cho cô:

“Mẹ, sao lại nói Thục Nghi như vậy? Cô ấy không giống những PR khác!”

Đập mạnh tay xuống bàn, Hoàng phu nhân cũng bật dậy, giọng đầy tức giận

“Tri Đồng! Con đừng có ngây thơ quá! Hạng gái thế này chẳng tốt lành gì! Nó đã chứng minh với con bản thân còn trong trắng chưa?”

Siết chặt tay để cố kiềm cơn giận đang sục sôi, Thục Nghi mạnh mẽ nói:

“Phu nhân, cháu tôn trọng bà nên hy vọng bà cũng tôn trọng cháu! Cháu có danh dự và phẩm giá của mình! Cháu không ngờ rằng, một phụ nữ uy quyền cao sang như thế lại có thể thốt ra những lời nhục mạ người khác!”

BỐP! Giống hệt lần ở nhà Hà Dương, Tri Đồng hết sức sững sờ khi Hoàng phu nhân vung tay tát mạnh vào mặt Thục Nghi. Và anh thấy đôi mắt của bà cũng hằn rõ sự điên tiết giống y lúc đó…

“Cô là cái thá gì mà dám lên mặt xét nét tôi??? Hoàng phu nhân này chưa cần đến lượt một PR nhơ nhuốc như cô chỉ trích!!!”

“Mẹ! Ngừng lại đi!” – Tri Đồng đẩy nhẹ Thục Nghi qua một bên để đứng đối diện với mẹ và can ngăn.

“Con ơi! Đường đường là một cậu chủ của dòng họ Hoàng mà con lại đi yêu một đứa làm ở bar hả? Con nghĩ gì vậy? Còn đâu là thể diện gia đình?”

“Con đã bảo với mẹ Thục Nghi không giống các PR khác! Cô ấy trong sạch!”

“Nó lừa con đó!..”

Trong lúc hai mẹ con Hoàng phu nhân tranh cãi thì đứng phía sau Tri Đồng, Thục Nghi lặng thinh với tư thế tay rờ mặt, nơi vừa nhận cú đánh oan uổng còn đôi mắt thì đứng yên không chớp, phản chiếu cái nhìn bần thần thấy rõ. Mọi âm thanh bên tai đều trở nên lùng bùng từ lời sỉ vả của Hoàng phu nhân cho đến lời bảo vệ của Tri Đồng… Tay vẫn còn siết chặt, cả người gần như run lên bởi xúc cảm uất ức dồn nén. Nếu như bình thường, với tính cách bướng bỉnh ngang ngạnh vốn có thì Thục Nghi đã đánh trả Hoàng phu nhân một cái để hả lòng nhưng ngay lúc này cô lại nhẫn nhịn đến mức khó tin. Phải! Cô đang cố gắng kiềm chế sự giận dữ trong mình.

“Thưa, cháu nghĩ mình không được chào đón ở đây nên cháu xin phép.”

Cúi đầu chào nhanh chóng, Thục Nghi vớ lấy áo khoác và vội vã rời khỏi bàn ăn, đến gần mở toang cửa rồi chạy gấp gáp ra bên ngoài.

Thấy Tri Đồng định đuổi theo Thục Nghi, Hoàng phu nhân nói rành rọt:

“Con mà bước ra khỏi cửa thì đừng trách mẹ!”

Dừng bước, Tri Đồng chậm rãi quay lại nhìn bà đồng thời lắc đầu bảo:

“Con đã có linh cảm không tốt khi mẹ yêu cầu con đưa Thục Nghi về nhà ra mắt. Nhưng vì tin tưởng mẹ con đã làm theo. Cuối cùng, chính mẹ lại làm tổn thương cô ấy, người con gái con yêu! Con thất vọng về mẹ!”

Dứt lời, bỏ mặc câu đe doạ từ mẹ, Tri Đồng vẫn hối hả chạy ra khỏi nhà. Còn Hoàng phu nhân thì đứng bất động bởi điều vừa nghe.

“Thục Nghi! Đừng đi nữa! Em không cần quan tâm những lời mẹ anh nói!”

Vừa bước nhanh theo Thục Nghi, Tri Đồng vừa nói lớn. Từ lúc bị anh chàng đuổi kịp, cô cứ cắm đầu đi mãi mà không rõ đích đến là đâu. Rõ ràng nghe giọng anh hối hả phía sau nhưng cô vẫn chẳng ngoái đầu lại nhìn một lần còn đôi chân thì cứ bước. Không khóc, không giận dữ trái lại vẻ mặt Thục Nghi rất bình thản. Cái nhìn mạnh mẽ hệt như cô biết rõ bản thân muốn làm gì, đến nơi nào. Cuối cùng Thục Nghi cũng chịu ngừng lại. Nhưng kỳ lạ và ngạc nhiên vì cô dừng chân ngay trước một khách sạn sang trọng. Đưa mắt nhìn bảng hiệu lấp lánh ánh đèn màu, bấy giờ cô mới khẽ khàng quay qua nhìn Tri Đồng đang đứng khó hiểu: “Anh có tin em còn trong trắng?”

“Thục Nghi!” – Tri Đồng tròn xoe mắt – “Em hỏi gì thế? Điều mẹ anh nói…”

“Trả lời em đi! Anh có tin em không?”

“Điều ấy không quan trọng.”

Trông vẻ mặt không cảm xúc của Tri Đồng, Thục Nghi tự dưng cười nhạt: “Nói dối! Chính anh đang lừa bản thân mình!”

Mau chóng, Thục Nghi xoay gót bước nhanh vào bên trong khách sạn. Ngẩn người trong chốc lát, Tri Đồng liền đuổi theo.

… Kịch! Thục Nghi mở cửa đồng thời đưa tay bật đèn sáng và đi một mạch vào phòng. Phía sau, Tri Đồng cũng theo cùng. Anh lấy làm khó hiểu trước hành động kỳ quặc của cô gái.

“Chỉ có một cách để kiểm chứng!”

Còn chưa hiểu chuyện gì thì Tri Đồng đã bị Thục Nghi nắm lấy vạt áo vet kéo đến bên giường rồi đẩy nhẹ anh ngã xuống đó. Sau khi hoàn hồn, chàng trai trẻ lồm cồm ngồi dậy nhưng chẳng kịp làm thế là cô gái đã leo lên giường, lập tức ngã nhào vào người anh. Giật mình, Tri Đồng đẩy Thục Nghi ra, đôi mắt lộ rõ sự kinh ngạc tột cùng: “Em làm gì thế?”

“Đêm nay em sẽ chứng minh cho anh thấy, em còn trong trắng hay không!”

Dứt lời, Thục Nghi gạt phắt tay Tri Đồng đang nắm lấy vai mình đồng thời kề sát mặt lại gần và hôn anh! Quá bất ngờ, anh chàng họ Hoàng chỉ biết mở to mắt nhìn trừng trừng. Không rõ từ lúc nào mà Thục Nghi lại mạnh đến vậy, cô hoàn toàn ở thế chủ động và tấn công dồn dập Tri Đồng bằng những nụ hôn dứt khoát dữ dội. Cảm tưởng như vì hai người chưa từng hôn nhau lần nào nên ngay lúc này bao nhiêu tình cảm dồn nén lập tức tuôn trào. Ngộp thở! Tri Đồng thấy ngộp thở trước bờ môi điên cuồng của Thục Nghi. Anh muốn đẩy cô ra nhưng chẳng hiểu sao lại không làm được. Dường như chính anh cũng đang buông xuôi để mình chìm dần vào một thế giới do chính người con gái mạnh mẽ ương bướng ấy tạo nên… Thế nhưng đột ngột, vào cái lúc Tri Đồng gần như để mặc mọi thứ diễn ra theo ý nó thì bản thân liền sực tỉnh khi Thục Nghi cởϊ áσ vet anh ra, đôi tay cô còn lần mò lên những chiếc cúc áo sơmi và mở bung chúng. Chưa hết, cô nàng bạo gan đó nhanh chóng cầm đôi tay chàng trai đặt lên ngực mình…