Chương 75: Góc khuất 38: Từ bỏ cũng là yêu thương (tt)

“Cô hãy nhìn đi!” – Người phụ nữ trung niên chợt bảo – “Bí Ngô đang sống trong một gia đình hạnh phúc. Nó có đầy đủ vật chất, sự quan tâm lẫn tình yêu thương. Có bà nội, có bố và dẫu không có mẹ ruột nhưng thằng bé vẫn có một người mẹ khác ở bên cạnh chăm sóc. Lan Tâm không thể có con vì thế rất yêu Bí Ngô. Dù biết thằng bé là con riêng của chồng nhưng Lan Tâm vẫn toàn tâm toàn ý thương yêu nó. Như vậy, cô còn bận tâm gì nữa?”

Trong lúc người phụ nữ nọ nói không ngừng thì Thuỵ Trinh đưa mắt nhìn ra ngoài tấm kính, ngay phía bên kia đường đối diện quán cafe, Bí Ngô đang chơi đùa với Lan Tâm – vợ chính thức của người đàn ông đó. Cô thấy con trai mình cười rất hạnh phúc với người phụ nữ khác không phải mẹ ruột nó! Sóng mũi bắt đầu cay cay, cô cố gắng kiềm nén cơn xúc động trong mình.

“Nếu như… tôi không làm PR nữa thì sao?” – Thuỵ Trinh đột ngột hỏi.

Nhìn chằm chằm cô gái trẻ, người phụ nữ trung niên thở ra lắc đầu và thật khó tin vì bà còn giữ nguyên chất giọng nhẹ nhàng:

“Tay lỡ nhúng chàm dù có gột rửa bao nhiêu cũng không hết! Quá khứ đã có vết nhơ thì khó lòng xoá được! Bí Ngô sẽ có một tương lai tốt đẹp nếu quá khứ của bố lẫn mẹ đều trong sạch! Cô hiểu không?”

Thuỵ Trinh hoàn toàn lặng người trên ghế. Đôi mắt cô đứng yên, hàng mi chẳng chớp lấy một cái dù rất khẽ… Và rồi Thuỵ Trinh giật mình khi bàn tay đang run của mình được ai đó nắm lấy ân cần hệt như xoa dịu nỗi mất mát lớn lao mà cô sắp phải gánh chịu.

“Xin hãy làm điều này vì tương lai của Bí Ngô! Đôi khi từ bỏ cũng là cách để yêu thương, đúng không?.. Xem như tôi cầu xin cô buông tay để thằng bé trở về nơi nó phải thuộc về!”

Cái nhìn của Thuỵ Trinh bất động khi lần đầu tiên thấy đôi mắt người phụ nữ nghiêm nghị ấy ánh lên vẻ van nài. Chưa bao giờ, bà lại dịu dàng với cô đến vậy. Nước mắt lăn dài trên mặt, Thuỵ Trinh đau đớn nhận ra rằng bản thân sẽ phải trở thành một người mẹ không tốt đối với con trai! Và cũng trong giây phút trái tim hoàn toàn chết đi thì cô còn hiểu một điều: từ bỏ cũng là cách để yêu thương!

Đang chơi vui vẻ thì Bí Ngô chợt thấy Thuỵ Trinh và bà nội xuất hiện. Tức thì nó chạy vụt đến bên mẹ, hớn hở như chú chim non:

“Mẹ nói chuyện với bà xong rồi ạ? Giờ mẹ chơi với Bí Ngô nha!”

Lòng xót xa vô vàn khi trông gương mặt trẻ thơ của con trai, Thuỵ Trinh cố không bật khóc mà từ từ cúi xuống, mỉm cười:

“Ừ, hôm nay mẹ sẽ chơi với Bí Ngô đến chiều tối luôn.”

“Thật hả mẹ!” – Thấy Thuỵ Trinh gật đầu, Bí Ngô hét toáng – “Hura! Tuyệt vời! Yêu mẹ nhất! Thế có dì Tâm và bà nội chơi cùng mình không mẹ?”

Không để Thuỵ Trinh đáp là bà nội Bí Ngô đã lên tiếng trả lời cháu:

“Không, bà nội với dì Tâm sẽ về nhà để Bí Ngô đi chơi một mình cùng mẹ. Lâu lâu, hai mẹ con mới gặp nhau mà đúng không?”

Bí Ngô nhìn bà nội gật đầu, cười típ cả mắt. Đứng bên cạnh, Thuỵ Trinh bảo khẽ: “Khi nào chơi xong, tôi sẽ gọi điện…”

Cúi đầu chào hai người nọ, Thuỵ Trinh mau chóng nắm lấy tay Bí Ngô rồi hai mẹ con quay lưng bước đi. Dáng vẻ thằng bé hồn nhiên mừng rỡ bao nhiêu thì trông dáng vẻ Thuỵ Trinh lại buồn bã lặng lẽ bấy nhiêu. Ánh nắng nhạt màu buổi chiều đổ dài trên đôi vai đang run ấy.

“Thế có ổn không?” – Lan Tâm dõi theo bóng hai mẹ con đi xa dần, lo lắng.

“Không sao đâu.” – Người phụ nữ trung niên lắc đầu – “Nhất định cô ấy sẽ mang thằng bé về như đã hứa.”

***

Đúng với lời hẹn, Tri Đồng đưa Thục Nghi về ra mắt Hoàng phu nhân… Ngồi vào bàn gần một tiếng và cũng đã bắt đầu dùng bữa chiều nhưng không khí lại hoàn toàn im lặng và khá nặng nề khi cả ba không ai nói gì với ai. Ngay cả âm thanh va chạm của những chiếc đũa, chiếc muỗng cũng khiến mọi thứ trở nên căng thẳng, khó chịu. Hiển nhiên người hồi hộp nhất là Thục Nghi. Lần đầu tiên đến ngôi biệt thự họ Hoàng, gặp mặt Hoàng phu nhân – người nổi tiếng nghiêm nghị lẫn đáng sợ – nên hỏi sao cô không lo lắng hồi hộp được. Chưa kể, cái không gian lặng yên ngay lúc này càng làm tim cô đập mạnh hơn. Ban nãy khi gặp mặt Hoàng phu nhân, Thục Nghi lễ phép cúi chào nhưng bà không hề đáp gì hay đại loại có một cử chỉ nhỏ nào đó. Bà chỉ nhìn cô, từ đầu xuống chân rồi đi đến bên bàn đồng thời nói ngắn gọn:

“Hai đứa ngồi đi!”

Sau câu yêu cầu từ Hoàng phu nhân, Tri Đồng với Thục Nghi y lệnh bước đến bàn. Tiếp, mọi việc diễn ra chẳng có gì ngoài hành động cầm đũa lên rồi ăn! Rốt cuộc thì Thục Nghi vẫn không hiểu gì cả. Bữa ăn lặng thinh này là sao? Bà ấy đang nghĩ gì về mình? Mình có nên lên tiếng nói trước? Hàng tá những câu hỏi kiểu như thế không ngừng bủa vây đầu óc rối bời của cô. Vốn, Thục Nghi không được giỏi lắm về việc phải động não để tìm ra đáp án cho một điều nào đấy. Vì vậy, cô hoàn toàn mù tịt trước dáng vẻ thờ ơ lãng đạm mà chẳng rõ là cố tình hay vô tình của người phụ nữ quyền uy ấy.

Kịch! Âm thanh gác đũa của Hoàng phu nhân chỉ vang lên rất nhỏ nhưng lại khiến hai người kia hơi giật mình.

“Thức ăn không ngon à, cô Lý Thục Nghi?”

Thấy gương mặt Thục Nghi ngớ ra nên bên cạnh Tri Đồng liền cất tiếng trả lời thay: “Không đâu mẹ, chúng con dùng rất ngon miệng.”

“Mẹ không hỏi con mà đang hỏi cô Lý Thục Nghi.” – Rời mắt khỏi con trai, Hoàng phu nhân nhìn trở lại cô gái trẻ còn ngồi im – “Đúng không nào?”

Tri Đồng và Thục Nghi thoáng nhìn nhau và bắt đầu cảm nhận được cuộc nói chuyện này không diễn ra tốt đẹp cho lắm…

“Vâng, đúng thế thưa phu nhân.”

“Ừm, nghe nói cô đang làm nhân viên tạp vụ trong ELLE?” – Hoàng phu nhân đột ngột chuyển chủ đề – “Tại sao cô không xin làm công việc khác?”

“Vì… cháu không có bằng cấp gì cả.”

“Ồ, thời buổi bây giờ mà không bằng cấp, không học hành gì sao? Thế trước đó cô Lý Thục Nghi làm nghề gì?”

Lần này thì Thục Nghi thật sự thấy khó xử. Cô đảo mắt liên tục để nghĩ xem mình nên nói cái gì cho đúng. Còn về phía Tri Đồng, anh cũng vô cùng lo lắng khi trông dáng vẻ bối rối của cô. Anh biết mẹ mình nhất định sẽ hỏi câu này. Không muốn điều tồi tệ xảy ra, anh đành đánh liều nói dối với bà:

“Dạ, Thục Nghi từng phụ việc trong quán cafe.”

Nghe vậy, Thục Nghi nhanh chóng quay qua nhìn chàng trai. Hiểu bạn gái định nói gì, Tri Đồng kín đáo chớp nhẹ đôi mắt như ra hiệu.

Đáng tiếc, Hoàng phu nhân biết rõ hành động không trung thực của con trai. Bà đợi mấy giây trôi qua rồi mới bảo, giờ thì giọng trở nên đanh sắc khi cố tình nhấn mạnh hai từ: “Nói dối!” Chẳng để hai đứa trẻ tỏ rõ sự kinh ngạc thì người phụ nữ này tiếp tục, nghe như giận dữ:

“Tri Đồng! Từ nhỏ đến lớn con chưa một lần nói dối mẹ vậy mà chỉ vì một đứa con gái không ra gì con lại dám làm thế sao?”

“Mẹ…”

Thục Nghi thình lình cắt ngang lời Tri Đồng, mắt nhìn Hoàng phu nhân và không giấu nổi vẻ ngạc nhiên khó hiểu:

“Thưa phu nhân, bà vừa nói một đứa con gái không ra gì ư?!”

Ánh mắt Hoàng phu nhân hướng trực diện vào Thục Nghi, chẳng còn điềm nhiên nữa mà bắt đầu phản chiếu sự khinh miệt lẫn chế giễu:

“Đừng tưởng tôi không biết gì! Phụ việc trong quán cafe sao? Ha, đâu có trong sáng vậy. Chính xác thì cô làm PR trong quán bar Gossi chứ gì?”