Chương 71: Góc khuất 36: Mộng lạc (15+)

Chỉ chờ có thế, Trọng Lâm đã ôm lấy Hạ Tuyết, để hai tấm thân áp sát vào nhau, để hơi ấm từ người này truyền qua người kia. Và quan trọng, giúp họ nhận ra sự tồn tại của đối phương!.. Chẳng bao lâu sau, cả hai lại hôn rồi mau chóng ngã xuống giường.

Đêm đó, Trọng Lâm và Hạ Tuyết đã trải qua những xúc cảm kỳ diệu nhất khi…

Hai cơ thể trần trụi ghì siết lấy nhau.

Những nụ hôn ướŧ áŧ lướt trên da thịt.

Cái nắm tay thật chặt để kiềm nén vô số các thanh âm lạc lõng, nhẹ hẫng.

Thân xác và tâm hồn đều hoà nguyện thành một.

Cảm xúc thăng hoa cùng tình yêu.

Lạc.

Và hai con người đó lại tìm thấy nhau lần nữa trong thế giới mà không một ngôn từ cảm xúc nào có thể diễn tả hết.

Đêm khuya. Gió lặng. Trăng tàn.

***

Sáng hôm sau, Trọng Lâm tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài và sâu. Tuy còn mơ mơ màng màng nhưng hắn đã mau chóng quay qua bên phải. May thay niềm hạnh phúc hân hoan đêm qua không phải mộng mà là sự thật vì hắn thấy Hạ Tuyết vẫn còn nằm bên cạnh, mắt nhắm nghiền. Khẽ khàng, Trọng Lâm ngồi thẳng người lên. Hắn đưa tay gãi mái tóc rối mù rồi nhìn khắp căn phòng VIP tối om bởi không có bất kỳ cửa sổ nào để ánh sáng lọt vào. Trọng Lâm bắt đầu nhớ về tối qua… Dẫu biết khi đó bản thân đang say nhưng hắn còn nhớ rất rõ cảm giác cùng Hạ Tuyết ôm chặt lấy nhau rồi cả hai rơi dần vào một thế giới mộng mị hư ảo. Tất cả đều rõ ràng. Và vì vậy lúc này hắn thấy vui bởi đó không phải là sự cưỡng ép. Hắn hoàn toàn sống với những tình cảm chân thật của chính mình, của người gái con gái đó.

Hướng mắt nhìn trở lại Hạ Tuyết đang say giấc, Trọng Lâm mỉm cười đồng thời nhích lại gần hơn và cúi xuống định hôn lên gương mặt thanh thản của cô. Nhưng bỗng đúng lúc tiếng chuông điện thoại reo khiến hắn giật mình. Xoay người về phía chiếc bàn, trên đó điện thoại của Hạ Tuyết đang rung, hắn tò mò và đưa tay cầm lấy. Niềm vui trên mặt Trọng Lâm lập tức biến mất khi phản chiếu trong đáy mắt đứng yên là dòng chữ đề tin nhắn từ Trương Hải Luân. Lặng thinh vài giây, hắn chậm rãi mở nút Open.

« Hạ Tuyết, cậu hứa là sáng nay sẽ cùng mình đến trường. Vậy cậu dậy chưa? Mình thì dậy từ sớm để chờ cậu đây. Mau hồi âm lại cho mình nhé. »

PẶT! Trọng Lâm đóng mạnh nắp điện thoại lại, ánh mắt trở nên lạnh băng, nhen nhúm cả sự căm ghét. Bỗng chốc hắn thấy mình đã trở thành kẻ ngu xuẩn. Chuyện quái quỷ gì vừa xảy ra nào? Hắn đang muốn trả thù Hạ Tuyết thế mà tại sao bây giờ lại dễ dãi như vậy nhỉ. Trọng Lâm quên mất, người cô gái yêu là Trương Hải Luân chứ không phải hắn. Dẫu có trải qua bao nhiêu đêm mộng lạc cùng nhau thì trái tim cô vẫn chỉ hướng về một kẻ khác hắn thôi… Ném chiếc điện thoại lên giường, Trọng Lâm mau chóng bước xuống, lấy quần áo mặc vào. Hắn chẳng hề nhìn Hạ Tuyết một cái mà cứ thế mở cửa rời khỏi cái nơi vẫn còn ấm nồng mùi ái ân giữa mình với người đó.

Lúc Trọng Lâm vừa đi ra ngoài thì Hạ Tuyết choàng tỉnh. Giống Trọng Lâm ban nãy, cô nhanh chóng nhìn sang bên cạnh để xem hắn dậy chưa. Nhưng đáng tiếc, chỗ nằm ấy trống trơn. Vẫn giữ chặt chiếc mền quấn ngang người, cô từ từ ngồi dậy. Những cảm xúc đêm qua bắt đầu ùa về. Hạ Tuyết tự thấy lần này khác rất nhiều so với lần đầu tiên của hai người. Không đau, không tủi nhục hay sợ hãi mà nhẹ nhàng, lâng lâng lẫn hạnh phúc. Cô tự hỏi, chẳng rõ Trọng Lâm có suy nghĩ giống mình không mà sao sáng nay hắn lại vội vã đi như thế mà chẳng chờ cô dậy.

Đang thở dài thì chợt Hạ Tuyết bắt gặp chiếc điện thoại của mình nằm dưới chân giường. Khó hiểu, cô liền chồm người tới gần với tay lấy lên xem. Vừa mở nắp trượt điện thoại ra, cô đã bất động bởi trông rõ tin nhắn của Hải Luân gửi đến. Ngồi bần thần trong thoáng chốc, Hạ Tuyết dường như đoán ra lý do Trọng Lâm biến mất thật sớm vào sáng nay. Chắc chắn là do hắn thấy được cái này. Nhắm mắt, Hạ Tuyết co người lại và tựa cằm lên đầu gối. Cô hiểu, một lần nữa bản thân lại đánh mất Trọng Lâm. Những dòng nước mắt ấm nóng chảy nhẹ nhàng trên gò má khi cô biết rằng, rất có thể mình sẽ không bao giờ còn thấy con người đêm qua của hắn thêm lần nào nữa.

***

Buổi sáng ở nhà họ Hoàng, Tri Đồng ngồi vào bàn chuẩn bị dùng bữa với Hoàng phu nhân. Cầm tờ báo lên chưa kịp xem thì anh liền nghe bà lên tiếng, nhỏ nhưng rất rõ: “Tri Đồng, con có bạn gái rồi sao?”

“Dạ?” – Tri Đồng kinh ngạc quay qua nhìn mẹ.

“Dáng vẻ bất ngờ đó thì nghĩa là mẹ đoán đúng.” – Hoàng phu nhân khẽ mỉm cười – “Phải vậy không nào?”

Đối diện, Tri Đồng đảo mắt hiện rõ vẻ khó xử. Anh không biết là vì sao mẹ mình lại phát hiện chuyện giữa anh với Thục Nghi nhanh như vậy. Hiện tại, anh vẫn chưa muốn bà biết về điều này nhưng xem ra, giờ có muốn giấu cũng đã chẳng thể giấu được nữa.

“Sao mẹ lại…”

“Đừng thắc mắc về chuyện đó vì mẹ luôn có cách để dõi theo con.” – Hoàng phu nhân cắt ngang lời con – “Giờ hãy trả lời mẹ: đúng hay sai!”

Giấu tiếng thở dài, Tri Đồng đành gật đầu. Chỉ chờ có thế là Hoàng phu nhân liền nhanh chóng bảo thật chậm rãi như sợ con sẽ không nghe kịp:

“Vậy chiều mai mời cô gái đó đến nhà dùng bữa. Mẹ muốn xem mặt cô ấy!”

“Dạ?” – Lần nữa, Tri Đồng kêu lên sửng sốt.

“Con không cần phải căng thẳng. Chỉ là một bữa cơm chiều cho cuộc gặp gỡ thôi. Lẽ nào, con không định đưa bạn gái về ra mắt mẹ ư?”

Nhanh và quá bất ngờ! Đó là điều mà Tri Đồng cảm thấy lúc này. Mọi thứ diễn ra mau chóng đến khó tin. Để Thục Nghi ra mắt mẹ, liệu có ổn không? Anh nhủ thầm và chưa bao giờ khó xử như vậy. Chẳng hiểu sao lòng xuất hiện nỗi bất an khôn tả. Phải… Chỉ là một cảm giác kỳ lạ bỗng dưng hình thành.

“Được không, Tri Đồng?”

Nhìn đôi mắt dịu dàng nhưng vô cùng kiên quyết từ mẹ, anh chàng họ Hoàng chẳng còn lựa chọn khác. Lặng im chốc lát, anh khẽ gật đầu.