- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Hiện Đại
- Thiếu Gia Và Gái Bar
- Chương 62: Góc khuất 32: Thục Nghi rời khỏi bar Gossi
Thiếu Gia Và Gái Bar
Chương 62: Góc khuất 32: Thục Nghi rời khỏi bar Gossi
Khẽ đảo mắt về phía Tri Đồng nằm nhắm mắt trên giường rồi Thục Nghi nhìn sang chiếc bàn thấp gần bên, nơi có ly rượu uống dở và một gói giấy…
“Tại sao cô lại phải giở cái trò đê tiện này ra hả? Định làm gì với Tri Đồng? Cưỡng bức à?” – Giọng Thục Nghi nghe lạnh lùng nhưng có sự chế giễu.
“Làm gì là làm gì? Tại cậu chủ Hoàng bảo muốn đi khách nên cả hai mới xuống phòng VIP.” – Phụng “tỷ” hất nhẹ tóc, khoanh tay phía trước ngực.
“Nè, nói dối cũng phải biết cách chứ, học sinh lớp một còn nói dối hay hơn cô đấy.” – Thục Nghi từ từ tiến lại gần chiếc giường nhìn Tri Đồng – “Có ai đời nào muốn đi khách mà lại ngủ say như chết vậy không chứ?”
“Thì anh ta uống say nên lăn đùng ra ngủ.” – Phụng “tỷ” chưng hửng.
Cười nhạt nhẽo, Thục Nghi hơi xoay người qua bên phải, với tay lấy gói giấy cắt dở nằm trên bàn đưa lên xem xét:
“Ồ, thuốc mê? Không ngờ cô lại biết dùng đến thuốc mê đó.”
“Gì? Gói thuốc ấy của ai, sao tao biết. Lỡ như của vị khách trước vừa mới vào thì sao. Xem ra, mày vẫn không tin cậu chủ Hoàng muốn đi khách với tao nhỉ? Xì! Mày tưởng mình là ai mà anh ta chết mê chết mệt mày. Đàn ông đều như nhau cả thôi, rượu vào thì nhà ngói cũng như nhà tranh ấy mà!”
BỐP! Không rõ Thục Nghi tiến đến gần Phụng “tỷ” từ lúc nào và thẳng tay tát vào mặt cô ả PR lẳиɠ ɭơ ấy. Lần này, cú đánh còn mạnh hơn lần trước vì mặt Phụng “tỷ” gần như muốn méo hẳn sang một bên. Sau khi hoàn hồn trở lại, đôi mắt Phụng “tỷ” phun trào cơn điên tiết, hai hàm răng nghiến chặt nghe ken két. Không nhiều lời, cô chị đại lập tức vung tay lên định đáp trả nhưng xui xẻo làm sao vì Thục Nghi đã kịp thời giữ tay ả lại.
“Mày… mày… Con quỷ cái! Dám đánh tao hả???” – Giọng Phụng “tỷ” gầm gừ như con hổ bị giam trong chuồng.
Hướng cái nhìn lạnh băng vào đối phương, Thục Nghi nói như dằn mặt ả:
“Đừng có mang Tri Đồng ra so sánh với lũ đàn ông thối nát của cô! Tôi từng cảnh cáo: Nếu cô còn đυ.ng đến anh ấy một lần nữa thì đừng trách tôi! Xem thường lời nói của tôi chứ gì? Giờ tôi cho cô thấy hậu quả! Sao nào?”
“Con khốn! Mày dựa vào cái gì mà lại tin thằng đó dữ vậy? Chắc gì nó tốt như mày nghĩ nào?” – Phụng “tỷ” điên tiết la lớn.
Trông vẻ mặt kích động dữ dội của cô chị đại, Thục Nghi im lặng chốc lát rồi đáp rõ: “Vì tôi yêu anh ấy!”
Ánh mắt Phụng “tỷ” đứng yên bất động. Nhưng rất nhanh, cô cười lớn đầy khinh miệt: “Yêu??? Ha ha ha! Mắc cười ghê! Nghe mà buồn nôn!”
Thục Nghi nhìn chằm chằm Phụng “tỷ”…
Mấy phút sau, Phụng “tỷ” bị Thục Nghi ném mạnh ra khỏi phòng VIP trong tình trạng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ. Khỏi nói, cô chị đại phát điên phát khùng đến cỡ nào, miệng không ngừng gào hét đòi xử lý đối phương.
Trong phòng, bỏ mặc cái thứ âm thanh chát chúa ở ngoài kia, Thục Nghi ngồi xuống giường nhìn Tri Đồng vẫn còn nằm ngủ ngon lành, chẳng biết gì. Thậm chí đến cả việc, bản thân anh vừa sắp bị một cô PR “cưỡng ép.”
“Anh đấy, ngốc thật! Lần sau đừng có tin lời cô ta nữa.” – Thục Nghi luồng những ngón tay vào mái tóc đang ngủ yên đó, mỉm cười – “Thế giới bar đáng sợ lắm, anh không biết hết đâu. Nhưng đừng lo, em sẽ bảo vệ anh!”
Dứt lời, Thục Nghi cúi xuống tựa đầu lên tấm lưng trần của Tri Đồng.
Mới từ cầu thang phòng VIP đi lên thì Thục Nghi gặp ngay Hạ Tuyết. Ngạc nhiên vì sao cô bạn lại từ đó bước ra nên Hạ Tuyết hỏi ngay:
“Bộ bồ… đi khách hả?”
“Bồ độc mồm thật.” – Thục Nghi đánh mạnh vào lưng bạn – “Chắc có ngày trinh tiết của mình bị bồ phá hết quá.”
Đối diện, Hạ Tuyết bật cười.
“Đùa thôi, ai chứ Lý Thục Nghi thì giữ mình còn hơn gái nhà lành. À mà nghe Hà Dương nói bồ sẽ nghỉ làm ở Gossi. Tìm được việc mới rồi hả?”
“Có thể nói là vậy.” – Thục Nghi nhún vai.
“Sướиɠ nhé, chúc mừng bồ đã sớm rời khỏi thế giới khủng khϊếp này để “hoàn lương”. Mình mừng cho bồ! Nhớ nắm bắt cơ hội đó.”
“Ừ rồi người đẹp, mình sẽ cố gắng! Mình sẽ nhớ bồ lắm đấy.”
“Mình cũng vậy. Nhớ giữ gìn sức khoẻ.”
Dứt lời, hai cô gái mau chóng ôm nhau. Cái ôm thật lâu và thật chặt như thể họ không muốn phải rời xa. Và trong bóng tối của bar, mắt cả hai đỏ hoe.
Chợt, có tiếng người gọi Thục Nghi từ phía xa. Hoá ra là những cô PR khác.
“Chắc các chị em lại bắt mình uống hết rượu cho đêm cuối đây mà.” – Đẩy nhẹ bạn ra, Thục Nghi thở dài chán nản.
“Thế thì bổ mau đến với mọi người đi. Làm cú chót trước khi chia tay.”
Bật cười, Thục Nghi gật đầu. Dõi theo bóng Thục Nghi đi đến chỗ mọi người, Hạ Tuyết mỉm cười. Cuối cùng, cũng có một người thoát khỏi vũng bùn này để bắt đầu cuộc sống mới… Rồi cô chuyển cái nhìn về phía bàn VIP, nơi Trọng Lâm hay ngồi. Trống trơn. Đêm nay, hắn lại không đến Gossi.
***
Đây là lần đầu tiên Thục Nghi đến công ty thời trang Việt Mỹ ELLE của gia đình Tri Đồng. Khi mới bước vào bên trong, cô đã há hốc mồm kinh ngạc và mắt nhìn trân trối khắp nơi. Một thế giới rất mới và hoàn toàn khác đang mở ra trước mắt cô. Những bộ quần áo sang trọng khoác trên các mandercan đến những tấm kính lớn sáng loáng, thậm chí dãy đèn chùm ở trên cũng quá sa hoa đắc tiền. Nhân viên đi qua đi lại nườm nợp không ngừng. Họ đều khoác trên người bộ đồ vet lịch lãm. Tất cả đồ vật trong công ty, từ thứ nhỏ nhất đến lớn nhất, đều toát lên vẻ sang trọng và không kém phần trang nghiêm.
“Woa! Đúng là chẳng thể tin nổi.” – Thục Nghi đứng trong thang máy, săm soi đến từng đường kẽ – “Công ty anh đẹp và sang quá!”
Đứng bên cạnh, Tri Đồng vẻ như đang thắc mắc vấn đề nào đấy nên không quan tâm lắm dáng điệu ngất ngây của Thục Nghi:
"Tại sao anh lại ở trong phòng VIP với bộ dạng trần như nhộng chứ?
Thấy Tri Đồng đứng suy nghĩ miên man, Thục Nghi giấu tiếng thở dài, bảo:
“Tốt nhất sau này, anh nên tránh xa Lê Phụng ra. Cô ta cáo lắm!”
“Chẳng lẽ, chuyện đêm qua anh vào phòng VIP có liên quan đến cô PR đó?”
“Tóm lại Phụng “tỷ” gài anh qua đêm với cô ta, mục đích vẫn muốn nhắm vào em. Nhưng anh đừng lo, từ giờ chúng ta không còn gặp cô ta nữa.”
“Ừm. Chà, không ngờ một người đàn ông con trai như anh mà cũng bị phụ nữ chơi.” – Tri Đồng khoanh tay, lắc đầu.
Nghe vậy, Thục Nghi cười phì buông hai từ ngắn gọn: “Bar mà!”
Thở mạnh, Tri Đồng chẳng biết nói gì bởi câu trả lời của cô quá chính xác.
Rời khỏi thang máy, hai người đi qua mấy dãy hành lang để đến phòng tạp vụ. Công ty lớn đúng là có khác, ngay cả phòng dành cho nhân viên tạp vụ cũng rộng rãi và khang trang nữa. Lúc cả hai đẩy cửa bước vào thì đã thấy vài người phụ nữ mặc đồng phục màu xanh dương, đang nói chuyện rôm rả.
“Chào giám đốc!” – Đồng loạt tất cả họ cúi người chào Tri Đồng.
“Chào mọi người, vẫn chưa làm việc à?” – Tri Đồng thân thiện hỏi.
“Dạ, còn năm phút nữa. Giám đốc xuống tận đây có chuyện gì không ạ?”
Tri Đồng đẩy nhẹ Thục Nghi đang đứng bên cạnh lên phía trước, nói:
“Công ty tuyển thêm nhân viên tạp vụ mới, tên cô ấy, Lý Thục Nghi. Đây là con gái một người quen cũ của tôi nên có gì mong mọi người giúp đỡ.”
Lời giới thiệu của Tri Đồng vừa dứt thì những người phụ nữ trung niên nọ liền cất tiếng trầm trồ:
“Ồ, xinh thế mà làm nhân viên tạp vụ văn phòng thì uổng quá.”
“Nè, bao nhiêu tuổi rồi cháu?”
“Sao không tìm nghề khác lại đi xin làm tạp vụ? Còn trẻ vậy lo gì chứ?”
Bao nhiêu câu hỏi dồn dập khiến Thục Nghi chẳng biết trả lời ai trước. Cô chỉ cười cười đồng thời cúi đầu lễ phép:
“Dạ, mong các cô chỉ dẫn chiếu cố cháu nhiều hơn.”
“Hà hà, làm tạp vụ thì chỉ dẫn gì, cháu nói nghe ngây ngô ghê.” – Một phụ nữ thân hình hơi xồ xề cười khanh khách – “Nhưng biết khép nép nhún nhường vậy thì tốt. Yên tâm, ở đây ai cũng thích người mới hết nên sẽ giúp đỡ cho cháu tận tình.”
“Vâng, cám ơn các cô.” – Thục Nghi đáp.
Thấy tình hình có vẻ suông sẻ, Tri Đồng thở ra yên tâm. Chí ít, anh không cần quá lo việc cô cảm thấy trơ trội khi đến môi trường hoàn toàn mới này.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Hiện Đại
- Thiếu Gia Và Gái Bar
- Chương 62: Góc khuất 32: Thục Nghi rời khỏi bar Gossi