Nghe Hà Dương nhấn mạnh hai từ nhà tôi, nhóm người áo đen từ từ nhìn nhau. Đúng lúc từ bên trong vọng ra tiếng của một người phụ nữ trung niên:
“Cho con bé ấy vào!”
“Vâng, bà chủ.” – Đáp lời xong, mấy tay vệ sĩ đứng tránh sang bên – “Mời!”
Đã bực bội bởi cái việc không được phép vào nhà mình và giờ cộng thêm hai từ “con bé” phát ra từ miệng của cái người chẳng rõ là ai đang ngồi bên trong kia nên Hà Dương liền đi vào ngay không chút chừng chừ. Trước mặt cô bé họ Hà là một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng quyền quý nhưng gương mặt thì không hề thân thiện chút nào nếu không muốn nói rằng đáng sợ. Đôi mắt tuy đã xuất hiện nép nhăn ấy vậy vẫn vô cùng sắc bén, cảm giác như có thể chém đứt mọi thứ mỗi lần bà ta lia ánh nhìn đến đâu đó. Người đàn bà này toát lên vẻ cao cao tại thượng làm sao chính vì vậy mà lòng Hà Dương chợt nhiên xuất hiện nỗi bất an.
“Cô là Hà Dương? Con gái của mụ điên kia?” – Giọng bà cất lên sang sảng, khoáy động không gian vốn tĩnh lặng của ngôi nhà nhỏ.
Kiềm chế cơn bực bội, Hà Dương cố gắng đáp thật lịch sự:
“Đúng thưa bà nhưng mong bà hãy tôn trọng mẹ cháu.”
“Tôn trọng?” – Người phụ nữ giàu sang nhếch mép khinh bỉ – “Ả ta cũng đáng để tôn trọng sao? Buồn cười thật!”
“Thưa bà, cái gì cũng có mức độ thôi. Đó là mẹ cháu!”
“Ả ta là mẹ cô nhưng lại là kẻ đã cướp chồng tôi và phá hoại gia đình tôi!”
Khi người phụ nữ đó vừa dứt lời thì Hà Dương sững sờ, mắt mở to trân trối nhìn vẻ mặt đầy căm phẫn của bà ta. Gì vậy? Lý nào bà ấy là…
Dường như biết rõ trong lòng đối phương nghĩ gì nên bà trả lời thật rành rọt:
“Đúng đấy, tôi là vợ chính thức của ngài tổng giám đốc công ty thời trang Việt Mỹ Hoàng Trung, Hoàng phu nhân!”
Lúc nghe rõ mười mươi ba từ Hoàng phu nhân thì Hà Dương cảm thấy chân đứng không vững. Cô hơi ngã người ra phía sau. Ngay lúc này, vợ của bố cô đang có mặt tại nơi đây, trong ngôi nhà của người phụ nữ đã cướp chồng bà.
“Vẻ mặt của cô sao lại khó coi như vậy? Vì bất ngờ hay là… vì sợ hãi?” – Từng chữ trong câu nói của Hoàng phu nhân nghe thật đáng sợ.
Cố lấy lại dáng vẻ bình thường, Hà Dương bảo:
“Xin bà hãy rời khỏi đây, ngôi nhà nghèo nàn này không thể đón tiếp bà.”
Nở nụ cười nửa sắc bén nửa khinh bỉ, Hoàng phu nhân thở dài chán nản:
“Cô có biết đuổi khách là việc làm bất lịch sự? Thú thật, tôi cũng chả có nhã hứng gì mà đến nơi tồi tàn dơ dáy như vậy thăm hai mẹ con cô đâu.”
“Thế thì bà đến đây làm gì nếu bản thân đã không có thành ý? Bà hãy về đi!”
Trước thái độ kiên quyết từ Hà Dương, gương mặt Hoàng phu nhân bắt đầu thay đổi, là căm ghét cực độ!
“Đến đây làm gì à? Ha, câu hỏi buồn cười thật! Chồng tôi đi gặp lại người tình cũ cùng đứa con hoang đáng ghét thì thử hỏi tôi dễ dàng bỏ qua sao?”
“Tôi đã yêu cầu bà tôn trọng người khác, đừng tuỳ tiện gọi con hoang này con hoang nọ.” – Giọng Hà Dương lạnh lùng hơn.
“Tôi nói sai ư?” – Hoàng phu nhân vờ tỏ ra chưng hửng – “Đứa con không được thừa nhận thì gọi là con hoang thôi! Mà mẹ con cô đáng sợ quá, biến mất một thời gian dài rồi sau đó xuất hiện trước mặt chồng tôi, định dùng mối quan hệ máu mủ mà vòi tiền hả?”
Tức giận trước thái độ miệt thị và lời lẽ nhục mạ ấy, Hà Dương nói rõ ràng:
“Bà đừng chà đạp danh dự của chúng tôi! Và xin thưa, chính ông Hoàng Trung, người chồng yêu quý của bà đột ngột tìm đến cái nhà này chứ không phải tôi cần ông ta! Gì nào! Vòi tiền? Bà làm tôi buồn nôn! Dù có chết đói tôi cũng chẳng thèm đυ.ng đến một xu của nhà bà!”
Cười nhạt nhẽo khi nghe chất giọng mạnh mẽ đanh thép từ cô bé mười tám tuổi, Hoàng phu nhân chậm rãi tiếp:
“Làm giá hả? Đúng là trò bẩn thỉu của lũ nhà nghèo tội nghiệp! Nếu vậy thì vì sao Hoàng Trung ngày nào cũng đến đây mà cô không đuổi ông ấy?”
Vừa hỏi đay nghiến, người phụ quyền uy đó vừa ném mạnh một xấp hình lên trên bàn. Hầu như toàn bộ đều là hình của Hoàng Trung với Hà Dương đứng nói chuyện trước cửa nhà. Hẳn, chính tay thám tử tư lần trước đã chụp được.
“Tôi có đuổi nhưng ông ta không đi thì đành chịu!” – Hà Dương vẫn thản nhiên đáp dù đã xem qua các bức hình kia.
“Tôi đâu phải trẻ lên ba mà tin điều cô kể.” – Hoàng phu nhân chợt lớn giọng hơn – “Nói cho mà biết, tôi tuyệt đối KHÔNG BAO GIỜ CHẤP NHẬN đứa con hoang như cô bước chân vào nhà họ Hoàng! Nghe chưa???”
Đối diện, cơn giận dữ dâng cao trong lòng vì cứ nghe người đàn bà khó ưa ấy nhai đi nhai lại từ “con hoang” nên Hà Dương định quát cho bà ta mấy câu thì bỗng nhiên thình lình cửa nhà bật mở, bóng dáng một người con trai xuất hiện… Hoàng phu nhân lẫn Hà Dương đều hết sức kinh ngạc bởi đó chính là Tri Đồng. Anh đứng đấy, mắt nhìn trân trối hai người nọ.
“Tri Đồng?!” – Hoàng phu nhân liền gọi – “Sao con lại biết mà đến đây?”
Tất nhiên, Hà Dương sửng sốt đến mức nào khi nghe Hoàng phu nhân hỏi câu ấy. Đừng bảo rằng, Hoàng Tri Đồng chính là con trai bà ta đấy nhé…
Dường như để trấn tĩnh nên Tri Đồng đã im lặng khá lâu rồi mới trả lời mẹ:
“Con tình cờ thấy mẹ đi vào đây, vì tò mò con đã âm thầm bám theo. Đứng bên ngoài, con nghe tiếng mẹ rất lớn… Cả cụm từ con hoang của Hoàng Trung! Rốt cuộc, chuyện này là thế nào? Sao Hà Dương lại là con của bố?”
“Hà Dương?” – Hoàng phu nhân cau mày – “Con biết nó à?”
Tri Đồng chưa kịp đáp thì tự dưng anh và Hoàng phu nhân nghe giọng cười kỳ quặc của Hà Dương vang lên. Chẳng ngờ được mọi thứ lại ra thế này!