Chương 3: Góc khuất 2: Trọng Lâm - Thiếu gia bung tiền (tt)

Khi cho xe hơi quẹo ở ngã ba, Trang Trang chậm rãi cất tiếng:

“Ừm Hải Luân à, chắc sắp tới em sẽ ít có thời gian đến đón anh vì công ty em hiện nay rất nhiều việc. Với lại em dự định sẽ tranh chức trưởng phòng kinh doanh bởi em muốn đổi mới vài thứ. Anh hiểu ý em chứ?”

Bên cạnh, dù nghe rõ điều bạn gái nói thế nhưng Hải Luân vẫn im lặng, không đáp. Chính xác anh không vui về việc Trang Trang muốn ngồi vào chiếc ghế trưởng phòng kinh doanh gì đó. Anh chàng vốn biết tài năng cũng như tính hiếu thắng của cô. Chỉ là anh cảm giác dạo gần đây thời gian cả hai bên cạnh nhau không còn nhiều như xưa… Nguyên nhân tất nhiên là vì Trang Trang cứ mãi “cắm đầu” vào công việc. Hải Luân chẳng bao giờ xem thường việc bạn gái đang làm hay ngăn cản cô thực hiện tham vọng giúp đỡ công ty của gia đình ngày một thăng tiến và càng tuyệt đối không muốn cô bỏ hết công chuyện để chỉ ở bên mình 24/24 giờ. Anh hiểu rõ mỗi người có cuộc sống riêng, lý tưởng riêng. Nhưng cái chính ở đây, Trang Trang đã “quá đà” trong việc dùng hầu hết thời gian cho công ty mà bỏ quên tình cảm.

“Em thích làm gì thì làm, anh không có ý kiến.” – Ánh mắt mù loà của Hải Luân hướng ra ngoài bên cửa kính xe. Anh trả lời hơi nhạt vì biết dù có nói gì, bạn gái vẫn chẳng thay đổi ý định.

“OK! Trưa nay anh muốn dùng bữa ở nhà hàng nào?”.

“Anh hơi mệt nên sẽ về nhà dùng bữa với bố mẹ.”

“À, em hiểu rồi…”

Dường như bây giờ Trang Trang mới nhận ra Hải Luân không được vui nhưng cô mệt mỏi và không buồn nói thêm điều gì nữa. Suốt quãng thời gian đó, giữa hai người họ không có gì ngoài sự im lặng hoàn toàn.

***

Buổi tối, trong phòng locker Hạ Tuyết đang thay đồ thì nghe chất giọng trầm đυ.c, lạnh băng vang lên bên cạnh: “Trán cô bị sao thế?”

Quay mặt qua nhìn, Hạ Tuyết tròn xoe mắt khi người vừa hỏi thăm mình là Thuỵ Trinh, cô chị PR khó chịu đêm hôm trước.

“Dạ, cái này vì em sơ ý va vào cửa.” – Hạ Tuyết rờ vết thương, nói dối.

Đối diện, Thuỵ Trinh rít thuốc rồi nhả khói ra, bảo nhạt:

“Chắc lại bị ông bố rượu chè khốn nạn đánh chứ gì!”

“Sao chị biết bố em rượu chè?” – Hạ Tuyết không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.

Thuỵ Trinh không đáp, mặt cứ lạnh lùng. Ánh mắt cô chị này chợt nhiên sâu thăm thẳm, hệt kiểu ẩn chứa điều gì đằng sau những làn khói thuốc đê mê ấy. Chính cái vẻ bề ngoài gai góc đó càng khiến cô trông bí ẩn bội phần.

Hạ Tuyết vẫn nhìn chằm chằm Thuỵ Trinh. Cô thật sự bất ngờ khi người chị vô tâm, vô cảm, vô tình kia biết khá rõ về gia cảnh của mình. Trong thoáng chốc, cô bỗng thấy một chút ấm áp, một chút lo lắng vừa hiện hữu mơ hồ từ Thuỵ Trinh. Sự xuất hiện đột ngột của Hà Dương khiến Hạ Tuyết thoát khỏi những dòng suy nghĩ lởn vởn. Cô bé mười tám tuổi thở hồn hển, quẹt mồ hôi nhễ nhại trên trán: “Xin… xin lỗi! Em tới trễ vì bận việc nhà.”

Hạ Tuyết chưa kịp trả lời là Thuỵ Trinh đã nhanh chóng “cướp” lời trước:

“Vậy thì thay đồ mau lên, kẻo quản lý la.”

Vứt điếu thuốc vào sọt rác, Thuỵ Trinh vuốt nhẹ mái tóc tém đầy cá tính của mình xong sải những bước dài đi ra khỏi phòng.Trong khi Hạ Tuyết đứng tần ngần nhìn theo bóng dáng Thuỵ Trinh thì Hà Dương nhún vai, nghiêng nghiêng mái đầu: “Chị ấy sao thế, quan tâm em ư?”

Lặng thinh vài giây, tiếp Hạ Tuyết bảo nhanh với cô em gái:

“Thôi đừng suy nghĩ nữa, mau thay đồ đi. Sắp đến giờ lên sàn rồi đấy!”

Anh chàng đó tên Trọng Lâm, cậu ấm của một gia đình tỷ phú nổi tiếng ăn chơi và có nhiều gái đẹp nhất Sài thành. Lúc nào hắn cũng ngồi trên chiếc limo dài bóng loáng, kè kè hai bên là những cô gái chân dài. Tay hắn vung tiền như mưa, rất hào phóng. Hầu như bar Gossi và các bar có tiếng khác đều biết “ông trời con” này. Vì mỗi lần đi bar, hắn rộng rãi boa cho tất cả mọi người: từ quản lý, bảo vệ, phục vụ, các cô PR, thậm chí luôn cả nhân viên vệ sinh. Một đêm như vậy hắn tiêu trên khoảng mấy chục “chai” chứ không ít. Thật chẳng tin nổi!

Vào các bar cao cấp mới biết thế giới đại gia là như thế nào. Trọng Lâm là điển hình cho những tay chơi thật thụ đi bar. Ngoài limo, hắn còn sở hữu mười chiếc ôtô, trong đó có Lexus, BMW, Innova… Hầu như tối nào Trọng Lâm cũng dẫn đầu một nhóm cỡ chục người đi bar Dragon, thỉnh thoảng thì ghé qua bar Velet, bar Gossi hay D&D. Hình ảnh quen thuộc của “ông trời con” khi xuất hiện là ba, bốn em gái đẹp cùng với chiếc valy đầy tiền. Và bởi đêm nào cũng “đốt” trên cả chục triệu nên hắn nhanh chóng trở thành khách VIP của nhiều bar cấp cao ở khu vực này. Mỗi lần hắn rút tiền ra boa cho ai, toàn thấy tờ polyme 500.000 mới toanh. Cái này vẫn chưa thấm vào đâu so với cảnh, hắn rải tiền như lá cây ở ngay trước cổng các bar cho bảo vệ, phục vụ tranh nhau giành lấy.

Thật chất, đi bar vẫn có những đại gia… giả! Kiểu như chỉ chơi được một đêm hoành tráng cho thiên hạ “lác mắt” rồi sau đó thì chẳng thấy đến bar thêm lần nào nữa. Đại gia đúng nghĩa bây giờ sẵn sàng mở bar riêng tại biệt thự. Tổ chức cuộc vui tráng lệ chẳng thua vũ trường thứ thiệt, chỉ có điều không gian hơi nhỏ hơn thôi. Bar “tư nhân” thì lắm trò vui: tắm sambanh, chơi “đá”, “cắn” thuốc lắc… Nhưng Trọng Lâm thì khác. Hắn xứng đáng được gắn hai chữ đại gia vì là thượng khách đúng nghĩa của tất cả bar.

Trọng Lâm luôn ngồi duy nhất ở bàn VIP mà hắn thích. Thường, sẽ không có vị khách nào dám đυ.ng đến chỗ ấy. Không rõ sao tự dưng hôm nay thiếu gia họ Trọng lại có nhã hứng “tạt ngang” qua bar Gossi.

Không giống như các quản lý ham hố khác ở mấy bar kia, dẫu Khương Dung vẫn đón tiếp “ông trời con” bằng thái độ nhiệt tình nhưng không quá vồn vã đến mức chạy ra chào đón từ xa. Người phụ nữ chững chạc đó luôn toát lên phong thái khiến người khác kính nể. Cô cũng là một quản lý bar có “máu mặt” tại Sài thành.

“Hôm nay cậu Trọng đến bar Gossi quả là vinh hạnh.” – Khương Dung khéo léo dùng câu nữa đùa nửa thật khi đứng trước Trọng Lâm.

Ngã người ra sau ghế, hai tay quảng qua vai hai em da trắng như bông bưởi, Trọng Lâm nhả rơi điếu thuốc ra khỏi miệng, thở hắt:

“Buồn nên đến thăm người quen. Chị Dung không muốn nghênh đón sao?”

“Tôi từ trước đến nay không bao giờ đuổi khách vào bar của mình. Chỉ có chính họ tự đi ra mà thôi!” – Khương Dung sắc sảo đáp.

Trọng Lâm cười lớn vì cực kỳ thích kiểu ứng đáp chẳng chút "nể nang"ấy.

“Tuyệt! Giá chị trẻ lại mười tuổi thì tôi này sẽ cưới chị ngay!”

Những người xung quanh bật cười khi nghe xong câu nói đùa ấy. Đối diện, Khương Dung cũng cười nhẹ.

Gần đó, trong một góc tối của phòng, quan sát cuộc nói chuyện giữa quản lý Khương với Trọng Lâm xong Hạ Tuyết giấu tiếng thở dài:

“Lại thêm một cậu ấm có tiếng vào bar Gossi.”

Bên cạnh, Tri Đồng vẻ như không quan tâm đến sự có mặt của thượng khách họ Trọng kia, bảo vẩn vơ:

“Việt Nam bây giờ đang hướng ngoại. Nhà đầu tư nước ngoài đổ xổ vào đây nhiều vô số kể nên hiển nhiên sẽ xuất hiện lắm người giàu như vậy.”