Chương 14: Góc khuất 8: Hôn, máu và "nhiễm độc chất cồn"

Cách mấy chục bước chân về phía bên phải, ngay bàn VIP, Trọng Lâm cứ thấy Hạ Tuyết nhìn nhìn sang chỗ Tri Đồng và Thục Nghi với ánh mắt lo lắng. Hắn liền thở hắt, cố tình tạo âm thanh thật lớn để đối phương chú ý.

“Cô làm gì mà cứ quan sát thằng đó hoài thế? Hắn đã có một cô PR xinh xắn phục vụ rồi, chẳng còn thời gian chú ý đến cô đâu.”

Hạ Tuyết chậm rãi quay qua, đáp rõ ràng:

“Nếu bạn thân của ngài bị bệnh, ngài có quan tâm không?”

Trọng Lâm ngồi thẳng dậy, hình như ban nãy hắn không có lưng hay sao mà cứ nhũn người trên ghế, nheo mắt đồng thời vò đầu soàn soạt:

“Bộ bây giờ là thời đại phong kiến hả? Đừng ngài này ngài nọ nữa, thử gọi tôi một tiếng anh xem sao. Còn không thì cậu Trọng cũng được.”

Nhận thấy vẻ khó chịu từ khách, Hạ Tuyết giấu tiếng thở dài nhún nhường:

“Ừm, tôi biết rồi cậu Trọng.”

Gật gù ra vẻ hài lòng, Trọng Lâm lấy điếu thuốc đang gác trên gạt tàn, đưa lên môi hút một hơi thật sâu. Làn khói trắng đυ.c vây quanh hắn bắt đầu khiến Hạ Tuyết hơi chột dạ.

“Trong mắt cô, tôi là người thế nào nhỉ?” – Trọng Lâm hỏi rồi tự trả lời luôn – “Chắc là một kẻ lắm tiền, chẳng ra gì, suốt ngày đàn đúm rượu chè và gái? Hay là kẻ xấu xa, bệnh hoạn? Toàn những từ ngữ chẳng tốt lành…”

“Cậu Trọng có muốn uống rượu?” – Hạ Tuyết cầm chai rượu ngoại lên, mau chóng bẻ lái câu chuyện để không phải trả lời câu hỏi dò xét kia.

Trọng Lâm giơ bàn tay đang kẹp điếu thuốc hút dở lên, đưa qua đưa lại như kiểu sắp biểu diễn tiết mục nào đấy cho cô gái xem:

“No! Khi hút thuốc tôi hạn chế uống rượu vì có thể bị nhiễm độc chất cồn.”

“Nhiễm độc chất cồn?” – Hạ Tuyết nhíu mày trước bốn từ nửa quen nửa lạ.

“Phải, cô không biết vấn đề này sao? Thuốc và rượu, sử dụng cùng một lúc, khiến con người ta dễ say. Giới chuyên môn còn gọi là nhiễm độc chất cồn. Hiểu chứ?” – Trọng Lâm hỏi ngắc ngứ Hạ Tuyết giống như mình đang là thầy giáo chỉ dạy thêm cho học trò.

“Ừ, tôi cũng có nghe.” – Hạ Tuyết trả lời với vẻ mặt hơi nghi ngờ – “Nhưng tôi chưa bao giờ thấy ai bị nhiễm độc theo kiểu ấy.”

Tự dưng, một tia sáng ranh mãnh phản chiếu trong đáy mắt Trọng Lâm. Trò chơi mới chăng?.. Hắn nhếch mép cười xong xích lại gần Hạ Tuyết bảo:

“Cô có muốn xem thử, khi bị nhiễm độc chất cồn thì sẽ thế nào không?”

Thường, trước câu hỏi như vậy luôn khiến người ta xuất hiện cảm giác bất an và Hạ Tuyết cũng thế. Chưa kể, cô còn nhận thấy rõ cái nhìn đầy ẩn ý pha chút “tà đạo” của tên cậu ấm lắm trò này.

“Đừng nói rằng, cậu Trọng bắt ép tôi hút thuốc và uống rượu cùng lúc? Chỉ tiếc là tôi chưa đυ.ng đến điếu thuốc bao giờ cả.”

Như đã chờ đợi câu đáp lời này từ lâu, Trọng Lâm ngay tức khắc yêu cầu:

“Cô uống một ngụm rượu đi nhưng chớ có nuốt…”

Dẫu lòng hơi lo lắng vì không rõ Trọng Lâm định giở trò gì nhưng Hạ Tuyết đành nghe theo. Đưa ly rượu lên môi uống ngụm nhỏ, không nuốt mà giữ thứ chất lỏng này trong vòm miệng, cô từ từ xoay qua nhìn hắn chờ đợi.

Đối diện, Trọng Lâm hút thuốc rồi cười bằng mắt trông cực kỳ gian sảo. Nhanh chóng và dứt khoát, Trọng Lâm áp hai tay lên mái đầu Hạ Tuyết, giữ chặt đồng thời kéo gương mặt cô lại gần và đặt môi mình lên môi cô. Tất nhiên, Hạ Tuyết sững sờ đến mức nào. Đờ dẫn trong mấy giây, Hạ Tuyết liền vùng vẫy cố thoát khỏi Trọng Lâm nhưng hắn kiềm giữ đầu cô quá chặt. Vẫn đang trong tâm trạng bần thần thì Hạ Tuyết thấy tay phải Trọng Lâm hạ xuống, chậm rãi bóp nhẹ vòm miệng mình còn phồng ra do ngậm rượu. Trong tích tắc, Hạ Tuyết cảm nhận được dòng rượu từ miệng cô mau chóng chảy truyền qua miệng hắn. Tiếp theo, điều tệ hại kinh khủng nhất xảy đến! Trọng Lâm đó đã nhân cơ hội ấy thả vào miệng Hạ Tuyết cả một đống khói thuốc trắng đυ.c. Vị cay của chất thuốc xộc lên tận mũi cô! Vậy là rõ, anh chàng tinh ranh này đang muốn làm cho cả hai bị “nhiễm độc chất cồn” bằng cái cách hôn ‘độc địa’ không đυ.ng hàng này.

Men rượu. Khói thuốc. Khó thở. Nhầy nhụa. Choáng ngợp. Tê dại. Say. Nụ hôn đầu tiên của Hạ Tuyết mang những vị như thế. Tất cả hoà trộn vào nhau tạo ra một thế giới lạ lẫm, huyền hoặc, chênh vênh.

Lạc.

Môi Trọng Lâm vẫn chưa rời khỏi môi Hạ Tuyết. Dường như, cái hôn sâu đó khiến hắn đằm chìm. Không còn nhả khói hay truyền rượu nữa… Giờ đây, chỉ còn lại nụ hôn của một bờ môi vương mùi khói và một bờ môi thoang thoảng hương rượu nồng. Đồng nhất. Hoà nguyện. Ngọt và cay.

Hiện tượng của nhiễm độc chất cồn: Say.

Hạ Tuyết bất ngờ cắn mạnh vào môi Trọng Lâm rồi đẩy hắn ngã ra phía sau. Cô đưa tay lên quẹt miệng đồng thời nhìn chằm chằm hắn. Lạ thay, dù bị cắn đau nhưng Trọng Lâm lại mỉm cười, máu trên môi rỉ ra tạo thành vệt đỏ ẩn hiện trong không gian tối om của bar. Khói trắng từ điếu thuốc cháy âm ỉ làm nổi bật dòng máu lem luốc.

“Sao? Giờ cô đã hiểu…”

Ào! Một tràng rượu tạt vào mặt Trọng Lâm khi hắn chưa nói hết câu. Đối diện Hạ Tuyết trong tư thế đứng dậy còn tay cầm ly thuỷ tinh, đôi mắt hằn rõ sự giận dữ. Cô tức đến nỗi làm một hành động hết sức mạo phạm đến khách. Vuốt nhẹ nước rượu chảy trên mặt, Trọng Lâm đưa mắt nhìn Hạ Tuyết. Hắn không tức giận, đúng, chỉ nở nụ cười khinh khỉnh. Thú vị!

“Đừng có làm như thế lần nữa!” – Chưa bao giờ, giọng Hạ Tuyết lại lạnh băng đến vậy.

Ngay tức thì Hạ Tuyết rời bàn, bước như chạy về phía phòng locker.

Tay vệ sĩ định cất tiếng trách mắng Hạ Tuyết thì Trọng Lâm đã giơ tay ngăn. Tiếp, hắn liếʍ nhẹ vệt máu rỉ trên môi. Tanh. Thế nhưng, Trọng Lâm vẫn còn cảm nhận rõ vị rượu cay cùng hơi ấm của bờ môi mềm mại từ người con gái vừa đưa mình lạc vào cái thế giới say đắm hoang dại.

Hạ Tuyết mở cửa phòng vệ sinh, đi vào và ho sặc sụa. Khói thuốc vẻ như còn vẩn quanh lấy mũi và cổ họng. Cô ghét! Cực kỳ căm ghét nụ hôn được gọi là “nhiễm độc chất cồn” mà ban nãy Trọng Lâm “sáng tác” ra. Kể cả cảm giác hôn lúc đó cũng khiến Hạ Tuyết khó chịu đến vỡ l*иg ngực. Bản thân cô đã gần như buông xuôi để mình trôi lạc vào nó. Không! Hạ Tuyết không muốn vậy. Nụ hôn đầu tiên của cô sao lại mang những thứ xúc cảm lẫn lộn đó?.. Nhầy nhụa khói thuốc. Ngọt cay của rượu. Căm ghét cực độ. Ngây ngất đến choáng ngợp. Hình ảnh máu đỏ trên môi Trọng Lâm và cái cười thích thú của hắn đều làm cô phát điên.

Ngồi phịch xuống sàn nhà lạnh ngắt, Hạ Tuyết thở mạnh như để oxi tràn thật nhiều vào phổi, giúp mình tỉnh táo hơn. Cô ngước nhìn ánh đèn neon toả ra thứ ánh sáng vàng vọt, nhoè nhoè giống như cái nhìn của người bị cận không đeo kính. Đầu óc cô cứ hỗn độn, xoay vần như cái chong chóng. Hạ Tuyết tự trấn tĩnh mình bằng cách nhắm mắt lại, bắt đầu thở đều. Một, hai, ba… Một, hai, ba… Một, hai, ba… Mỗi lần lẩm nhẩm mấy con số đó là cô lại hít sâu rồi thở ra. Dần dần, mọi thứ có vẻ khá hơn. Sau hơn mười lăm phút, Hạ Tuyết đã trở về dáng vẻ bình thường. Đúng lúc tiếng gõ cửa vang lên, hẳn là ai đó muốn đi vệ sinh. Chậm rãi đứng dậy, chỉnh trang đầu tóc quần áo gọn gàng rồi cô mau chóng mở cửa…

Rời khỏi phòng vệ sinh được mấy bước, Hạ Tuyết chợt thấy Hà Dương đứng ở một góc tối của bar đang nói chuyện điện thoại với ai đó.

“Vâng, cháu biết rồi bác sĩ. Cháu sẽ cố gắng gom đủ tiền trả…”

Đứng phía sau, Hạ Tuyết chỉ nghe loáng thoáng nhiêu đó vì câu nói cứ đứt quãng do giọng Hà Dương hơi nghẹn. Hẳn đã xảy ra chuyện gì tồi tệ với cô bé. Cúp máy, Hà Dương lau nhanh nước mắt rồi xoay lại. Cô giật mình khi bắt gặp có người đứng phía sau, lúc nhìn kỹ thì mới biết là Hạ Tuyết.

“Chị làm em hết hồn à?” – Hạ Tuyết ân cần hỏi.