- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Hiện Đại
- Thiếu Gia Và Gái Bar
- Chương 13: Góc khuất 7: Thuỵ Trinh - một người mẹ... (tt)
Thiếu Gia Và Gái Bar
Chương 13: Góc khuất 7: Thuỵ Trinh - một người mẹ... (tt)
Vừa lên sàn bar, Hạ Tuyết ngó thấy Tri Đồng ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế trong góc phòng tối. Trông gương mặt anh hơi bất ổn, dường như có cả một cái núi mệt mỏi đang đè nặng lên anh. Tức thì, cô tiến đến chỗ gần.
“Anh gặp rắc rối gì à?”
Nghe thấy chất giọng quen thuộc, Tri Đồng mở mắt ra mặt hơi ngẩng lên.
“Ừm, chỉ mệt mỏi tí thôi.”
“Hay tôi mát xa cho anh nhé.” – Hạ Tuyết đề nghị.
Tri Đồng toan trả lời thì đột ngột có người xuất hiện ngay bên cạnh cả hai. Giật mình xoay qua, Hạ Tuyết ngạc nhiên khi thấy người vệ sĩ mặc áo đen hôm trước được Trọng Lâm phái đến để yêu cầu cô đứng bàn cho hắn.
“Chào cô Hạ, cậu chủ của tôi đang chờ cô.”
“Chờ gì ạ?” – Hạ Tuyết hỏi ngay, thể hiện rõ sự kinh ngạc:
“Chờ cô Hạ phục vụ. Thiếu gia tôi nói chỉ thích mỗi cô Hạ đứng bàn.”
Đối diện, Hạ Tuyết cảm giác đầu choáng váng mặt mày xay xẩm. Chuyện quái đản gì nữa đây trời ơi! Cô tự nhủ như thế và thấy rằng, tháng này sao quả tạ chiếu mình nặng hơn những lần trước. Trọng Lâm đang có mặt ở đây và lần nữa lại chọn cô. Bộ anh chàng này định chơi trò giật gân gì hay sao.
“Cô Hạ, mong cô nhanh chân cho, thiếu gia tôi đang chờ.”
Lời giục giã vô cảm từ tay vệ sĩ khiến Hạ Tuyết khó xử vô vàn. Cô không thích gặp Trọng Lâm nhưng nếu từ chối thì liệu có ổn không.
“Đừng lo, Hạ Tuyết.” – Tri Đồng cất tiếng động viên thật đúng lúc – “Nếu Trọng Lâm thích thì cô cứ phục vụ, anh ta chắc cũng không làm gì đâu.”
Ngán ngẩm. Hạ Tuyết còn có đường lui ư? Tất cả chỉ vì kế sinh nhai mà bản thân phải khổ sở như vậy đây. Dù biết mình không có quyền làm vậy nhưng Hạ Tuyết vẫn thở ra chán chường khi nhìn sang tay vệ sĩ đang đứng với dáng vẻ hơi sốt ruột vì chờ đợi lâu. Khi vừa hiểu ý của cô gái là tên này quay lưng bước đi ngay. Còn Hạ Tuyết, lầm lũi theo sau.
Dẫu đang mệt nhưng Tri Đồng vẫn không thể không lo lắng cho Hạ Tuyết. Ban nãy anh động viên cô vậy thôi chứ thật chất là trong lòng lại nghĩ khác. Anh vốn hiểu con người Trọng Lâm, tay thiếu gia ấy là một kẻ đáng sợ. Tri Đồng chẳng thể làm gì ngoài việc để cô gái đi theo tên vệ sĩ. Nếu anh nhúng mũi vào chuyện này, không khéo lại xảy ra nhiều chuyện phiền phức. Có thể anh thì không sao nhưng lỡ khiến Hạ Tuyết mất việc thì sẽ rất tồi tệ vì đây là việc làm thêm duy nhất của cô.
“Ngồi ngẩn ngẩn ngơ ngơ có ngày bị mất bóp tiền.” – Giọng Thục Nghi ngay bên cạnh, nghe rành rọt.
Tri Đồng quay qua thấy Thục Nghi cầm bóp tiền của mình, đưa qua đưa lại giống như tên trộm thứ thiệt. Gương mặt cô vẫn thế, chẳng có chút cảm xúc nào dẫu đang đùa nghịch.
“Giờ cô lại có thêm cái tài ăn trộm nữa đấy à?” – Tri Đồng nhích người ra để tạo thêm khoảng trống trên ghế sofa.
Chẳng ngần ngại, Thục Nghi ngồi phịch xuống nơi vừa được dọn sẵn chỗ, đáp tỉnh rụi: “Có trách thì trách anh lơ là chứ sao lại đổ cho tôi.”
“Cô giống hệt trẻ con, phải ăn thua đủ với tôi mới chịu.”
“Tôi chỉ nói lý, anh nghe lọt tai hay không thì tuỳ.” – Thục Nghi đặt bóp tiền lên bàn – “Làm cái nghề này, hiền quá thì chết từ đời tám hoánh nào rồi.”
Tri Đồng cười cười nhưng rồi chợt nhăn mặt vì cơn đau đầu kéo đến nhói buốt. Không ngờ cơn mệt mỏi lại nặng nề đến vậy. Không nghe Tri Đồng nói gì, Thục Nghi chậm rãi xoay sang bên. Cô ngạc nhiên bởi trông mặt anh nhăn nhó hệt như đang chịu cái gì đó đau đớn lắm. Tò mò, cô hỏi e dè:
“Anh bị gì thế? Táo bón hả?”
Dù đầu đau nhức kinh khủng ấy vậy, anh chàng họ Hoàng vẫn bật cười khi nghe câu hỏi “có duyên chưa từng thấy” của cô gái bướng bỉnh ấy.
“Cô còn đùa được. Tôi mệt và đau đầu quá!”
“Nãy giờ, anh có sơ ý va đầu vào cây cột nào không, nguy hiểm lắm nhé.”
“Nãy giờ nghe cô nói, đầu tôi càng nhức hơn nè.”
“Ừ thì không đùa nữa. Anh đau đầu do bệnh à?”
Tri Đồng, hai ngón tay nắn bóp thái dương, bảo:
“Không phải. Thỉnh thoảng tôi vẫn thường bị thế, hẳn do áp lực công việc. Kinh doanh mà, đầu óc vận động liên tục để tìm ra các chiến lược mới.”
Lông mày Thục Nghi hơi cau lại bởi chẳng hiểu quái gì hết. Cái gì mà “đầu óc vận động liên tục” rồi “chiến lược mới” nghe cứ như là tranh chức Tổng thống. Nếu thế thì hẳn ông Barack Obama gì đấy sẽ không đêm nào ngủ ngon vì bị chứng động kinh hành hạ. Nhưng nôm na, cô hiểu Tri Đồng mệt mỏi là do tác động ngoại cảnh chứ không phải vì có “tiền sử” té giếng từ bé.
“Có cần tôi giúp không?”
“Cô sẽ giúp gì?” – Tri Đồng hỏi kèm theo cái nhìn nghi hoặc.
Không trả lời, Thục Nghi mau chóng đặt hai bàn tay lên đôi vai Tri Đồng, xoa bóp nhè nhẹ. Dù cô nghe rất rõ anh bảo bản thân đang nhức đầu vậy mà chẳng hiểu sao lại mát xa ngay vai. Hay do học “y thuật” từ nhỏ nên Thục Nghi nghĩ vai và đầu liên quan với nhau?
“Tôi nhức đầu.” – Tri Đồng như nhắc nhở cô gái họ Lý.
“Tôi có nghe nhưng ngồi như thế này thì khó mát xa đầu cho anh lắm.”
Nghe câu đáp lời đầy hậm hực của Thục Nghi, Tri Đồng thở ra rồi xoay người qua đối diện với cô, ra ý kiến: “Vậy thì làm kiểu này xem sao.”
Nói xong là cậu chủ “giấu danh phận” đó liền nằm ngay xuống ghế sofa, đầu gối lên đùi Thục Nghi mà không chút ngần ngại. Thục Nghi từ kinh ngạc chuyển qua sửng sốt, từ sửng sốt chuyển qua tức giận nên nói gắt gỏng mà quên mất đây là hành động thô lỗ đối với khách.
“Anh ấm đầu hả? Làm trò gì kỳ vậy?”
“Thì để cô mát xa cho dễ.” – Tri Đồng thản nhiên và có lẽ, lúc này nên tìm hiểu thử xem anh có nhức đầu thật hay không.
“Nhưng nằm thế chẳng hay ho gì hết!” – Thục Nghi không biết sao cứ thấy ngượng ngượng, kỳ kỳ.
“Bình thường thôi mà. Tôi là khách, cô phải chiều tôi chứ. Lẽ nào, ngay cả việc mát xa giúp khách thư giãn, cô cũng không làm nổi ư?”
Nghe anh chàng hạch hoẹ vậy, Thục Nghi chẳng rõ nên đáp trả thế nào vì anh nói rất chí lý. Cô cảm giác không được thoải mái lắm bởi hẳn đây là lần đầu tiên có vị khách tựa đầu lên đùi mình. Người gì dở hơi thật! Nhủ thầm, Thục Nghi chán chường đưa tay lên trán Tri Đồng xoa xoa nhẹ nhàng. Còn anh chàng họ Hoàng kia thì kín đáo nở nụ cười thích thú vì xem như keo này anh thắng cô gái ương bướng đó 1–0. Chưa kể, anh còn được thư giãn đầu óc bằng đôi tay của người đẹp nữa.
,
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Hiện Đại
- Thiếu Gia Và Gái Bar
- Chương 13: Góc khuất 7: Thuỵ Trinh - một người mẹ... (tt)