Chương 9: Ăn ngủ

Trì Quan không phục lắm, cố gắng ưỡn bụng nhỏ nói: “Có ai sinh ra đã giỏi làm rồi đâu! Ta cũng phải học mới biết chứ!”

Mông Khanh qua loa gật đầu: “Ừ, ngươi nói đúng lắm.”

“Lại như cái kia… Quả dưa hả? Sao ta biết được nó sống dưới đất chứ, ta cứ nghĩ là nó lớn lên ở trên giàn cơ!”

“Trên giàn?”

“Còn có cái hoa gì kia, không phải lớn trên cây sao?”

“….Nó sống trên đất.”

“Ta mới chỉ ăn qua cơm ngon gạo dẻo, sao biết được trước thì nó thành cơm còn phải trồng nữa?” Trì Quan méo miệng, “Coi như là trồng ra đi, ta cũng không biết hình dáng nó lớn lên thế nào, nên bất cẩn nhổ đi cũng đâu phải cố ý chứ.”

Mông Khanh cười đau bụng: “Phải phải, ngươi không cố ý, mọi người đều biết cả.”

“….Họ có phải rất ghét ta đúng không?”

“Không đâu,” Mông Khanh xoa xoa đầu thiếu niên, “Chỉ là họ không có thời gian dạy ngươi thôi.”

Người trong thôn đều rất bận, bất kể là đàn ông hay đàn bà đều có chuyện phải làm. Mỗi ngày mỗi tháng, vì sinh tồn mà bận rộn, không có người nào dư thời gian để đi tửu lâu uống rượu xem kịch, cùng bè bạn đi thuyền hoa tụ hội, đi bãi chim để chơi cả.

Trì Quan đã từng cảm thấy những ngày tháng lặp đi lặp lại rất vô vị, mỗi ngày chỉ việc ăn rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn. Tháng ngày trống vắng và cô quạnh, dường như dùng nhiều điệu hát và vở kịch hơn nữa cũng lấp không đầy; đấu dế nhiều hơn nữa, mua chim nhiều hơn nữa cũng vẫn tẻ nhạt như cũ.

Cậu không thích đi học, lão phu tử cũng không thích cậu, lúc nào cũng đánh tay cậu. Không mang sách theo, đánh; để lộ sự uể oải, đánh; không trả lời được câu hỏi cũng muốn đánh.

Cậu đường đường là Đại thiếu gia Trì gia, đến triều đình cũng phải cho mấy phần mặt mũi, thế mà lại bị một thầy giáo già mắng đến mắng đi, cậu không thích. Cậu chỉ cảm thấy lão phu tử đại khái cũng ghét nhìn mình, cần gì phải thương tổn lẫn nhau?

Nên cậu trốn học, đánh nhau, đi sòng bạc cũng hồ bằng cẩu hữu lăn lộn…

*Hồ bằng cầu hữu: bạn xấu.

Mà bây giờ nhớ lại, chỉ cảm thấy được mỗi ngày như thế đúng là khó, an nhàn sung sướиɠ, không phải vì sinh kế mà lo sợ, không cần sợ đói, không phải tự mình nhọc nhằn khổ sở bôn ba vì sinh tồn….

Nhưng giờ cậu có hối hận cũng đã muộn.

Cậu ngồi trên ghế, nhìn căn nhà trống không của Mông Khanh, lẩm bẩm: “Ngươi biết không? Trước đây giường của ta lớn gấp ba lần cái giường này của ngươi, làm bằng gỗ lim tơ vàng. Chủ quán chỗ đó làm theo yêu cầu đến nửa năm mới xong. Mạn giường có khảm san hô, màn là làm từ tơ tằm tốt nhất của thành Tứ Huyền. Chỉ cần một thước là ngươi có bán cả cái nhà này cũng không mua nổi.”

Mông Khanh nhíu mày: “Vậy ư.”

Trì Quan thở dài: “Chẳng qua giờ ta đã hiểu, tất cả chỉ là hoa trong gương, trăng dưới nước mà thôi.”

Mông Khanh liếc cậu một cái, lấy đồ chơi nhỏ mình mua từ trên trấn ra: “Mua cho ngươi này.”

“Cái gì vậy?”

Trì Quan hiếu kỳ mở ra, bên trong có một giỏ trúc nhỏ, có hai con dế. Còn có một con hổ vải, làm rất giống thật, kỹ thuật thêu rất tốt, hoa văn diễm lệ.

Trì Quan cầm lấy con hổ vải: “….Nhìn xem ta bao nhiêu tuổi rồi hả?”

Mông Khanh không thèm để ý, lại lấy từ trong túi một bộ quần áo: “Cái này cũng là mua cho ngươi, nếu kích thước không vừa thì cầm đến nhờ Phương đại nương sửa một chút.”

Trì Quan vẫn mặc quần áo của Mông Khanh, ống tay và quần đều rất dài. Mặc quần áo mà cứ như là treo trên sào, gió thổi một cái quần áo liền phồng lên, giống như một con diều hình người thổi bay lên. A ngưu gặp mấy lần đều cười lăn cười bò.

Trì Quan đứng trêm giường, cầm lấy quần áo, trường sam màu xanh đậm, còn một cái áσ ɭóŧ màu trắng tinh.

Trì Quan: “….”

“Bây giờ đang là mùa hè.”

“Ừ.”

“Ta phải mặc thế nào?”

“Mùa hè không quan trọng, sửa quần áo của ta một chút đưa cho ngươi là được.”

“….”

Trì Quan không nói gì, nhưng vẫn không nhịn được mà nhếch miệng, nói với tên gấu ngốc thoạt nhìn không đáng tin này: “Cảm ơn.”

Mông Khanh đảo mắt, đi tới trước mặt Trì Quan, chỉ chỉ miệng mình.

Trì Quan: “….” Làm gì vậy?!

Mông Khanh đầy mặt chân thành nhìn cậu.

Trì Quan: “….Không phải là ngươi muốn để ta…Làm cái gì với ngươi chứ?”

Mông Khanh cong môi, gật đầu.

Trì Quan: “….”

Mông Khanh thiếu kiên nhẫn: “Nhanh lên một chút.”

Trì Quan biết có nói đạo lý với tên này cũng không thông, đành phải nhắm mắt cắn răng một cái, hôn chụt một cái vào miệng Mông Khanh. Cậu còn chưa kịp lùi về sau đã bị Mông Khanh đẩy lên giường, sau đó cả người hắn nhào tới vừa hôn vừa gặm.

Trì Quan bị gặm đến cả mặt cả cổ đầy nước, tóc rối loạn, quần áo nhăn nhúm, cả người đờ đẫn cứ

như vừa bị này nọ.

Mông Khanh nhìn cậu: “Luôn cảm thấy thiệt thòi.”

Trì Quan: “….”

Mông Khanh đi làm cơm, Trì Quan thì chậm rì rì quét phòng. Chờ lúc Mông Khanh bưng cơm lại, chậu lọ trong phòng đã nát tung toé.

Trì Quan thì dáng vẻ như cô vợ trẻ ngồi trên giường, còn cẩn thận không để mảnh sứ vỡ làm mình bị thương, vô cùng uỷ khuất nói: “Ta chỉ muốn giúp đỡ một chút.”

Mông Khanh thở dài, cầm chổi quét lại phòng, sau đó gọi Trì Quan ăn cơm.

Hai người ăn cơm, Trì Quan lại nghĩ đến việc học làm cơm.

Mông Khanh chỉ lo cậu cắt phải tay, ôm cậu lên giường, nói muốn cùng ngủ trưa, sau khi ngủ dậy nói tiếp.

Trì Tiểu Quan đành phải làm gối ôm, làm tròn bổn phận được ôm ngủ, tuy rằng cậu còn ngủ sớm hơn Mông Khanh.

Còn chảy nước dãi, ngáy khò khò.

Lúc xế chiều Trì Quan tỉnh lại, phát hiện người nói muốn ngủ trưa bên cạnh không ở đây. Trong phòng rất yên tĩnh, ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào trên bàn, tạo ra cảm giác lười biếng thoải mái.

Trì Quan chậm rãi xoay người, chuẩn bị đi nhà vệ sinh. Cậu vừa mới xuống giường xỏ giày thì nghe bên ngoài có người nói chuyện.

Trì Quan cẩn thận tiến đến trước cửa sổ để xem – bởi vì cậu nghe được tiếng của Trần A Hoa.

“Muội sẽ không bỏ qua đâu.” Trần A Hoa nói,

“Lúc sáng muội đã thấy rồi, cậu ta cái gì cũng không biết làm, không chăm sóc huynh được. Huynh….Huynh sẽ không thích cậu ta đâu.”

“À.” Mông Khanh lạnh nhạt nói.

Trì Quan: “…..” À là cái quỷ gì?! Bản thiếu gia không biết làm việc thì sao! Có vi phạm vương pháp sao?!

“Muội, muội mỗi ngày sẽ đến giúp một tay.” Trần A Hoa nói, “Phương đại nương đã nói rồi, chuyện như vậy không tự mình tranh thủ thì không được. Huynh, huynh sẽ biết muội tốt đẹp thôi.”

Mông Khanh: “À.”

Trì Quan: “…..”

Ngươi chỉ biết à thôi! À cái trứng ấy!

“Đây, đây là rượu mấy hôm trước mới ra, sau khi lên men là có thể, có thể uống.” Trần A Hoa cầm vò rượu trong tay đưa cho Mông Khanh, xoay người rời đi.

Mông Khanh nhìn rượu trong tay một lát,, quay người đẩy cửa. Cửa mở ra liền nhìn thấy Trì Quan đang nằm nhoài bên cửa sổ, để chân trần, cong mông lên, dáng vẻ vô cùng đê tiện.

Mông Khanh: “…”

Trì Quan căm giận: “À là cái gì?”

Mông Khanh: “???”

Trì Quan nhìn rượu trong tay hắn: “Ngươi cảm thấy nàng ta nói rất có đạo lý đúng không? Đúng là ta rất vô dụng phải không? Ngươi còn nhận rượu của nàng ta, ngươi, ngươi đúng là tên khốn kiếp!”

Mông Khanh: “…”

“Vừa nói thích, vừa chiếm tiện nghi, vừa nhận đồ của người khác!” Trì Quan cứ nghĩ đến Trần A Hoa là tức, “Còn à? À là cái gì?!

Tại sao ngươi không phản bác nàng chứ!”

Mông Khanh để rượu xuống, giơ tay ôm lấy thiếu niên đang xù lông. Thiếu niên đang đập loạn trong ngực hắn, hắn chỉ cảm thấy mình đang ôm một bé mèo con đang kêu “Ngoao ngoao”, một chút cũng không giận, trái lại còn tâm tình tốt mà nở nụ cười.

“Ngươi cười cái rắm! Ta muốn bỏ nhà đi!”

Mông Khanh gật đầu: “Vậy ngươi đi đi.”

Nói thì nói thế, nhưng lại ôm người ta thật chặt.

Trì Quan tức giận đến kêu ngao ngao.

Mông Khanh cười nói: “Ta phản bác cái gì? Đúng là cái gì ngươi cũng không biết làm mà.”

“….Ông đây chỉ ăn chỉ ngủ chỉ chơi không được à!!!”

Mông Khanh đột nhiên tỉnh ngộ: “Lần sau ta nhớ sẽ phản bác như vậy.”

Trì Quan: “…..”

Mắt thấy Trì Quan sắp bị ức hϊếp đến khóc, Mông Khanh cười nói: “Ngươi có làm gì hay không, có được ta yêu thích không, đó là do ta quyết định, không phải dựa vào lời của người khác.”

Trì Quan lúc này mới tỉnh táo một chút, ngạo kiều nói: “Vậy ngươi cảm thấy ta chỗ nào tốt? Ngươi thích ta ở điểm nào?”

Tốt xấu gì cũng đã từng là Đại thiếu gì, lại đẹp nữa, nếu như ngươi thích ta, hẳn là ta vẫn có rất nhiều ưu điểm đúng không?

Mông Khanh suy nghĩ một chút: “Chỉ ăn chỉ ngủ chỉ chơi.”

Trì Quan: “…..”

“Ăn rất đáng yêu, ngủ rất đáng yêu, chơi…”

“Câm miệng!!!”

Mông Khanh: “À.”