Chương 7: Đòi lợi tức

Trì Quan đứng trước thùng tắm, một tay che ngực, một tay che em trai nhỏ, lúng túng nhìn người đàn ông cơ bắp cường tráng đang muốn ngồi vào thùng tắm.

Mông Khanh liếc mắt nhìn cậu: “Không tắm à?”

Trì Quan cố ưỡn cái bụng nhỏ tròn vo ra: “Ngươi, người ngươi to như vậy, ta còn tắm sao nữa?”

Mông Khanh ngồi vào bồn tắm, mực nước lập tức dâng lên. Hắn ngồi duỗi hai chân ra, giơ tay khoát lên mép thùng vỗ vỗ: “Đến đi, chỗ này này.”

Trì Quan: “….”

Trì Quan nghi hoặc nhìn hắn: “Thực ra ngươi thích đàn ông đúng không?”

Mông Khanh hỏi ngược lại cậu: “Đúng thì thế nào, mà không đúng thì sao?”

Trì Quan chỉ cảm thấy cúc hoa căng thẳng, khó khăn nuốt ngụm nước miếng, liếc nhìn thứ to lớn gì đó của hắn một cái, tai hơi đỏ: “Vậy, vậy chẳng phải là ta sẽ rất nguy hiểm…”

Mông Khanh không nhịn được nói: “Ta nhất định phải coi trọng ngươi à?”

“Không phải sao?” Trì Quan trợn mắt lên, “Thiếu gia ta phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, hiện giờ chúng ta lại đang cô nam quả nam ở chung một phòng.”

Mông Khanh nhìn Trì Quan “phong lưu phóng khoáng” đang che em trai nhỏ, lắc đầu một cái, trực tiếp đứng dậy kéo người vào.

“Này này!!” Trì Quan đột nhiên không kịp chuẩn bị, suýt chút nữa là uống một ngụm nước tắm, tức giận đến mức giơ chân đạp Mông Khanh: “Ngươi làm gì thế hả!”

Mông Khanh ôm người ngồi xuống giữa hai chân, hai tay ôm lấy eo Trì Quan, hài lòng nhếch miệng: “Được rồi, ta giúp ngươi kỳ lưng.”

Trì Quan: “….”

Mông Khanh vắt khăn kỳ lưng cho Trì Quan, cậu nhàm chán lắc lắc chân, một lát lại chạm phải đùi Mông Khanh. Sóng nước dập dờn, ngoài cửa sổ vang lên tiếng côn trùng đêm hè không biết tên, đúng là có chút hương vị năm tháng tĩnh lặng.

Mông Khanh kỳ lưng cho Trì Quan xong, lại rút mộc trâm vấn tóc của cậu xuống. Trong nháy mắt tóc đen như gấm trải ra trên mặt nước giống như nét mực dần loang.

Mông Khanh giúp cậu gội đầu, mười ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp da đầu, trong cổ họng Trì Quan phát ra tiếng rêи ɾỉ thoải mái.

“Kỹ thuật của ngươi thật tốt!” Trì Quan khen ngợi.

Mông Khanh nhìn chằm chằm vào gương mặt trắng nõn tinh xảo kia, giơ tay lau đi giọt nước trên mặt cậu. Mu bàn tay vô thức quẹt qua đôi môi hồng, mang theo dòng điện tê dại.

Trì Quan mở mắt ra, xoa xoa miệng: “Ngươi làm gì thế? Ta cảnh cáo ngươi, chớ có suy nghĩ không đứng đắn.”

Mông Khanh giật giật eo, thứ cứng rắn chọc vào lưng Trì Quan, Trì Quan: ….”

Trì Quan khó khăn xoay người lại, tận lực núp ở một đầu khác của thùng gỗ – tuy rằng không có chút ý nghĩa nào, khoảng cách giữa hai người nhỏ chỉ bằng giữa hai ngón tay.

“Ta, ta thích con gái.” Trì Quan ngắc ngứ nói, giơ tay che ngực, “Loại, loại ngực to mông vểnh á, hiểu không?”

Mông Khanh nhìn ngực cậu một cái.

“Không phải nói ta!” Trì Quan giơ tay hắt nước trên mặt Mông Khanh.

Hắn lau mặt, nhìn cậu: “Ngươi có người thích rồi à?”

“….. Không có.”

“Vậy sao ngươi biết là mình thích con gái?”

“….” Người này thuần tuý là đang quấy rối, tóc gáy cả người Trì Quan đều dựng lên, ” Tự ta biết! Nói chung là ta không thích ngươi!”

Mông Khanh trầm mặt xuống.

Trì Quan: “…..” Xong đời, nói sai rồi.

“Không thích ta?”

“….”

“Ta cho ngươi ăn uống tắm rửa cho ngươi giúp ngươi dưỡng thương.” Mông Khanh tỉ mỉ kể lại những điều mình đã làm với Trì Quan nửa tháng nay, ngữ khí khá oán niệm, “Ngươi không thích ta?”

“…. Ta cảm kích ngươi, nhưng, nhưng đây là hai chuyện khác nhau.”

“Cảm kích? Vậy thì báo đáp ta đi.” Mông Khanh kéo cậu qua, ôm người vào ngực rồi nắm cằm Trì Quan, “Ngươi có tiền không?”

“….Không có.” Trì Quan muốn trốn ra sau, nhưng mà không tránh được.

Một cái tay khác của Mông Khanh ở dưới nước sờ lên eo mềm của Trì Quan: “Vậy ngươi lấy gì báo đáp ta? Cảm kích nói một tiếng là xong rồi ư?”

Trì Quan: “….”

Trì Quan quả thật muốn khóc: “Ngươi. ngươi, lúc cứu ta ngươi cũng không nói với ta những điều này!”

“Ăn quả nhớ kẻ trồng cây, cái này không phải là lẽ thường sao?”

“Ngươi… ngươi bỏ đá xuống giếng.” Trì Quan thật sự muốn khóc, viền mắt đỏ lên, bị người đàn ông kia kìm chế ở trong ngực không thể động đậy, trên eo lại bị sờ tới sờ lui, ngứa!

Trì Quan chóng hai tay lên cơ ngực rắn chắc của Mông Khanh, tội nghiệp nhìn hắn: “Có thể, có thể trả bằng cái khác không?”

“Ví dụ như?”

“Ta, ta giúp ngươi quét dọn nhà cửa, nấu, nấu cơm giúp ngươi.”

“Ngươi biết quét dọn nhà cửa? Ngươi có thể nấu cơm?”

“….” Trì Quan giật giật cổ họng, khẩn trương nói: “Ta, ta có thể học.”

Mông Khanh nhìn cậu một lúc lâu. Trì Quan cảm giác mặt sắp bị đối phương nhìn ra một lỗ, Mông Khanh mới lẩm bẩm: “Được rồi.”

Trì Quan thở phào nhẹ nhõm, Mông Khanh lại đột nhiên sấn lại: “Có điều trước hết thu chút lãi đã.”

“Cái… A!”

Râu Mông Khanh quẹt trên da thịt trắng nõn mềm mại của Trì Quan, chỉ một lát sau liền mài ra một vết đỏ lớn. Hắn nhẹ nhàng mυ"ŧ bờ môi của Trì Quan, giống như đang thưởng thức món ngon nào đó. Thấy Trì Quan giãy dụa, hắn kéo Trì Quan vào trước ngực, bàn tay to dày từ phía sau nâng đầu Trì Quan lên, khiến người càng kề sát mình.

Giữa hai người hầu như không thể chen chút không khí dư thừa nào, ngực kề ngực, da thịt ma sát mang lại kɧoáı ©ảʍ dễ chịu; Trì Quan có thể cảm nhận được thứ cứng rắn của đối phương cọ cọ ở bụng dưới và bắp đùi mình, nóng bỏng lại dẫn theo kí©h thí©ɧ khó diễn tả bằng lời.

Trì Quan không thở nổi, thật vất vả mới đẩy Mông Khanh ra, há miệng thở hổn hển hai cái lại bị Mông Khanh đuổi theo hôn lên.

Đầu lưỡi của hắn công thành đoạt đất, tiếng rêи ɾỉ hàm hồ của Trì Quan đều bị chặn trong cổ, giữa hai đôi môi còn mang theo chút hơi rượu nhàn nhạt. Gò má Trì Quan đỏ rực, lỗ tai cũng đỏ, ngón tay bấy lấy vai người đàn ông vì kí©h thí©ɧ xa lạ và kɧoáı ©ảʍ mà co quắp run rẩy. mãi đến khi đại não thiếu dưỡng khí dần dần muốn mất ý thức, rốt cuộc Mông Khanh mới buông cậu ra.

Môi Trì Quan bị hôn đến sưng đỏ, viền mắt đỏ bừng, núp trong lòng Mông Khanh, vừa tội nghiệp vừa đáng yêu.

Mông Khanh giật mình, có chút mất kiềm chế, đưa tay nhẹ nhàng vần vò ngực Trì Quan, một cái tay khác dần dần trượt xuống nước. Trì Quan hít sâu hai cái, rốt cuộc cũng lấy lại sức, sau đó…

Cậu há miệng khóc lên.

Mông Khanh: “…”

Trì Quan khóc đến nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, cả người run lẩy bẩy, lắp bắp lên án: “Ngươi, ngươi cầm thú! Ngươi, ngươi vô liêm sỉ! Đồ giậu đổ bìm leo, khinh người quá đáng, ta, ta….Hức….”

Trì Quan nấc một cái, nhất thời cảm thấy thật mất mặt bèn khóc càng to hơn. Cậu ngoạc miệng ra mà khóc, tiếng khóc ấy cảm giác như cách mấy cây số ngoài kia đều có thể nghe thấy rõ ràng.

Mông Khanh che lỗ tai, tâm tư gì cũng mất sạch. Thấy Trì Quan khóc đến muốn ngất lịm, dáng vẻ kia vừa oan ức vừa phẫn nộ, đành phải cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi, ta nhịn không được…”

“Được rồi, ngoan mà, đừng khóc nữa, là ta sai rồi.”

“Là Mông đại ca sai rồi, đừng khóc nữa, khóc nữa hại thân, khóc nữa sẽ thành xấu đấy!

Trì Quan ngừng lại.

Mông Khanh thở phào nhẹ nhõm, lấy khăn dấp nước lau mặt cho cậu.

“Ngươi nói coi ngươi là một Đại thiếu gia, sao cứ nói một lời không hợp là lại khóc?” Mông Khanh lau khô khuôn mặt nhỏ nhắn của Trì Quan, đưa tay bóp bóp, buồn cười, “Cưng chiều thế nào mới tạo ra tính cách như này? Hả?”

Trì Quan mếu máo, vừa khóc thút thít nấc lên, vừa lúng túng giơ tay che giữa hai chân: “Ta muốn đi ra ngoài.”

Mông Khanh liếc cậu một cái: “Cứng rồi sao?”

Trì Quan: ….”

Mắt thấy Trì Quan lại muốn khóc, Mông Khanh vội nói: “Không nói nữa, ngươi chờ một chút, ta đi ra ngoài trước.”

Mông Khanh bước ra khỏi thùng tắm, mực nước lập tức giảm xuống, cả thùng nhìn qua đột nhiên rộng rãi hơn không ít.

Trì Quan cảm thấy có chút lạnh, núp ở bồn tắm nhìn Mông Khanh lấy khăn và quần áo sạch.

“Được rồi, đi ra đi, coi chừng bị lạnh.” Mông Khanh giúp Trì Quan lau khô người, lại mặc vào quần áo sạch sẽ, lúc này mới ôm cậu về giường.

Vết thương ở chân Trì Quan còn chưa khỏi hẳn, Mông Khanh giúp cậu thoa thuốc lần nữa rồi nhét cậu vào trong ổ chăn ấm áp.

Mông Khanh sờ sờ lỗ tai câu, hỏi: “Lạnh không?”

Trì Quan nhìn dáng vẻ dịu dàng của Mông Khanh, mím môi lắc đầu.

Mông Khanh nhéo chóp mũi Trì Quan, bất đắc dĩ: “Như vậy mà đã coi là bắt nạt ngươi? Còn tính là giậu đổ bìm leo?”

Trì Quan không phục: “Không tính sao?”

“Ta chăm sóc ngươi tốt như vậy, không thể đòi chút lời lãi sao?”

“Nào có ai đòi lãi như thế chứ!” Trì Quan nắm chặt chăn, “Ngươi đây là…. Đây là….”

“Ta đây là thích ngươi.” Mông Khanh cạn lời, “Thích ngươi mới đối tốt vời ngươi, mới làm như thế với ngươi, những người khác không có đã ngộ như vậy đâu.”

Trì Quan ngây ngẩn cả người: “Ngươi thích ta?”

“Không phải sao? Mỗi ngày đều hầu hạ ngươi cẩn thận giống ở cữ như thế, ta là ăn no rảnh chuyện không có gì làm chắc?”

Trì Quan nhớ lại, thật giống… Tựa hồ…. Xác thực…. Thật sự là Mông Khanh rất săn sóc mình.

Ăn cơm giặt đồ chưa bao giờ mình phải động tay, tay bẩn miệng bẩn Mông Khanh đều lau cho mình, cứ coi mình là bệnh nhân đi… Có ai sẽ chăm sóc bệnh nhân đến mức này chưa?

Trì Quan thở phào nhẹ nhõm một hồi, nhưng rất nhanh cậu lại bị loại tâm tình này của mình làm cho chấn kinh.

Tại sao lại thở phào nhẹ nhõm?? Hả??

Mông Khanh nhìn cậu ngơ ngác, ngồi ở một bên lau tóc giúp cậu, nói: “Ngươi cũng rất quan tâm đến ta, lẽo nào không phải là thích ta à?”

“…Ta quan tâm ngươi lúc nào?”

“Không thấy ta, ngươi liền đi xung quanh tìm ta, còn làm mình bị thương nữa.” Mông Khanh vừa nghĩ tới dáng vẻ mặt đầy bùn của Trì Quan, lòng liền mềm nhũn.

Trì Quan: “…Ta là sợ ngươi chết rồi thì không có ai chăm sóc ta.”

Mông Khanh: “….”

Mông Khanh ngừng tay:”Vậy lúc ta ra khỏi nhà săn thú, ngươi còn tội nghiệp mà nhìn ta, muốn ta nhất định phải cẩn thận.”

Trì Quan: “….Đó cũng là sợ ngươi chết rồi thì không có ai chăm sóc ta.”

Mông Khanh: “….”

Trì Quan: “….”

Sợ nhất là không khí đột nhiên yên tĩnh.

Mông Khanh ném khăn lau tóc đi: “Quả nhiên ngươi vẫn là thiếu đánh.”

“Chờ chút!” Trì Quan kêu lên sợ hãi, “Không phải ngươi thích ta à! Sao có thể đánh ta?!”

Mông Khanh kéo chăn ra, kéo Trì Quan lật lại, kéo quần xuống bốp bốp hai cái: “Tri ân không báo đáp!”

Trì Quan ái ái kêu thảm thiết, nước mắt lại rơi xuống: “Không thể đánh chỗ đó!”

Mông Khanh áp lên người cậu, mắt nhìn chằm chằm cái mông tráng nõn của Trì Quan. Chỗ đó da dẻ mềm mại trắng mịn, đánh một cái lập tức hiện ra dấu tay, thực sự rất khiến người ta có ý muốn bạo ngược.

Bàn tay to của Mông Khanh vòng qua eo Trì Quan, nắm chặt chỗ kia của cậu.

Trì Quan khẽ kêu một tiếng, nhưng lại bị nắm chặt chỗ yếu ớt không dám lộn xộn. Mông Khanh hôn sau tai cậu một cái, bàn tay trượt lên.

“Cái gì… A….”

Ngoài cửa sổ, tiếng côn trùng kêu dường như càng to hơn, dần dần át đi tiếng thở dốc liên tục trong phòng.

Trì Quan ngơ ngơ ngác ngác mà bị dắt mũi, thực sự là tự làm bậy…. À không phải, thực sự là một đêm xuân tuyệt đẹp.