🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Mèo
Trời mưa càng to, giống như bầu trời bị thủng một lỗ. Mưa lớn đổ rào rào, nện trên mái hiên lộp bộp. Gió thổi đổ hàng rào ngoài phòng, lại nhổ tận rễ một mầm cây nhỏ trong sân, cuối cùng mang theo sức mạnh của ngàn quân phá tan cửa sổ đóng chặt. Khung cửa sổ rầm một tiếng đập vào trên tường, trùng với một tiếng sấm nổ, nhất thời người trong phòng hét rầm lên như muốn vỡ cuống họng.
“Gấu ngốc! Nhà ngươi sắp đổ rồi!!”
“…….”
“Thật sự sắp đổ a a a!”
“…… Không phải.”
“Ngươi nhìn cái đi! Cây trong sân nhà ngươi đều đổ rồi! Ngươi nhìn một cái đi!”
“………”
Một người đàn ông thân trên để trần, cả người đầy cơ bắp đi chân trần tới trước cửa sổ, đóng kỹ cửa sổ lần nữa. Vì để ngừa bất ngờ, hắn lại cầm một cái cọc gỗ chống trên cửa sổ. Bên này còn chưa thu dọn xong, cửa đầu kia lại bị bung ra rồi.
Gió phần phật thổi vào, khiến ngày hè vốn kéo dài thêm một chút ý lạnh. Trong không khí còn mang theo chút hơi ẩm của bùn đất, còn lẫn cả lá khô cành gãy cùng bay vào, đổ ập xuống mặt người con trai trẻ tuổi đang núp ở trên giường.
Cậu trai trẻ lau mặt một cái, lại gào ầm lên.
“Cửa chính cũng sắp đổ a a a!!!”
Thái dương của người đàn ông đang đứng trước cửa sổ giật giật, quay đầu khẽ quát một tiếng: “Câm miệng!”
“Nhà ngươi sắp đổ ngươi còn không cho người ta nói!”
“Nói thêm câu nữa ta sẽ treo ngươi lên cây ở đầu thôn đấy!”
“…….”
Cậu trai phồng má, một chuỗi lời thii tục lăn qua lộn lại trong lòng, cuối cùng vẫn không dám lên tiếng.
Dù sao Mông Khanh cũng là người nói được làm được, trải qua mấy ngày nay, cậu đã lĩnh giáo nhiều rồi.
Ngoài phòng tiếng sấm đì đùng, cậu trai trẻ bịt lỗ tai tội nghiệp núp ở một góc. Mông Khanh đóng cửa lớn lại, gài then lại, sau đó lại ngồi xuống ghế, tiếp tục lấy đao vót một cái cọc gỗ.
Cọc gỗ này dài nhỏ, nắm ở trong tay rất tiện, có dùng lực cũng không bị trượt. Một mặt của cọc gỗ đã được vót ra góc cạnh, Mông Khanh đang vót cho nó thêm sắc bén, nhìn dáng vẻ có thể đem dùng làm vũ khí.
Cậu trai trẻ ngồi trên giường một lúc, hai tay bịt tai mỏi rồi. Cậu giơ một tay lên khụ một tiếng: “Buổi trưa vẫn ăn củ cải và đậu phụ sao?”
Mông Khanh cũng không ngẩng đầu lên: “Không phải thì ngươi muốn ăn cái gì?”
Cậu trai liếʍ liếʍ khoé miệng: “Gà xé sợi, Gà hoàng kim, Bạch sa long, Tôm nướng,…”
Mông Khanh nhìn việc trong tay, ngẩng đầu sâu xa nhìn cậu một cái.
Cậu trai trẻ nhất thời im bặt, suy nghĩ một chút lại yếu ớt nói: “Coi như không có những thứ này… Sau khi ăn xong có một chút Quý phi hồng hoặc là Điềm tuyết* được không?”
*Hình mấy món này nhiều nên tui để ở cuối chươngMông Khanh nhếch nhếch khoé môi, nở một nụ cười vô cùng trào phúng, âm thanh lành lạnh nói: “Không thể.”
“….À”
Không thể thì không thể đi, vẻ mặt gì thế? Ta nhìn ngươi á, đừng nói là ăn, ngay cả nghe cũng chưa nghe qua những tên này đi! Hừ, nhà quê!
Mông Khanh chỉ nhìn vẻ mặt cậu là biết cậu lại đang oán thầm cái gì. Hắn tiếp tục vót cọc gỗ trong tay, miệng nói: “Hôm nay mưa to, nước sông sẽ dâng cao. Chờ mưa nhỏ hơn chút ta sẽ đi ra sông bắt mấy con cá về nấu canh.”
Cậu trai sững sờ, lập tức vui mừng gật đầu: “Được được được! Chỉ cần có thể dính chút đồ mặn, cái gì cũng được!”
Mông Khanh không trả lời, trong phòng nhất thời lại lâm vào sự yên tĩnh lúng túng, chỉ có cái dao trong tay Mông Khanh thỉnh thoảng phát ra âm thanh loạch xoạch.
Cậu trai ngồi chốc lát, lại ngồi không yên, bèn ngồi thẳng lên nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh bàn, hiếu kì hỏi:” Ngươi vẫn luôn ở một mình tại chỗ này trong rừng sâu à?”
“Ừ.”
“Ở dưới chân núi có làng, tại sao phải ở một mình ở chỗ này?”
“Ta không thích ồn ào.”
“Ngươi… Bao nhiêu tuổi rồi? Sao lại chưa cưới vợ? Cha mẹ ngươi đâu?”
Mông Khanh lại ngẩng đầu nhìn cậu một cái, lặp lại: “Ta không thích ồn ào.”
“…….” Do đó là đang nói ta ồn ào á?
Trì Quan lớn vậy rồi còn chưa bị người ta đối xử như vậy, nhưng bây giờ đang ở dưới mái hiên của người khác không thể không cúi đầu. Cậu không biết hậu vệ và người hầu mà mình mang ra ngoài còn có thể tự tìm đến mình không. Cũng có thể bọn họ cũng sẽ không bao giờ xuất hiện nữa – Dù sao thì Trì gia cũng đã không còn nữa.
Trên người Trì Quan không mang theo bao nhiêu tiền, thường ngày cậu không có thói quen mang theo tiền ra cửa, túi tiền đều ở trên người tiểu bộc bên mình.
Chỉ đến khi đến loại chỗ như thế này, cậu mới biết tiền có bao nhiêu quan trọng. Không nói tới chuyện này, chỉ cần nghĩ đến có thể cầm tiền ném cho Mông Khanh câm miệng, lại tự mình mời một đầu bếp làm một bàn lớn đầy món ngon, trong lòng cậu liền thoải mái đến muốn chống nạnh cười to.
Đáng tiếc… chỉ có thể tưởng tượng.
Mông Khanh vót cọc gỗ xong, cầm trong tay thử một chút. Hắn một thân bắp thịt, dáng vẻ vừa cao to vừa rắn chắc, nhìn xa cứ như một con gấu vậy. Lúc này hắn đang cầm cọc gỗ vung lên xuống, trong không khí vang lên tiếng gió, giống như có một cái roi vô hình chuyển động, phát ra âm thanh lộp bộp.
Trì Quan lại nhịn không được, hỏi: “Làm cái này để làm gì vậy?”
“Làm gì cũng có thể.” Mông Khanh đi tới trước cửa sổ nhìn ra phía ngoài, mưa cũng đang nhỏ dần. Hắn gỡ l*иg bắt cá và áo tơi trên tường xuống, lại mang theo nón rộng vanh, trong tay nắm vũ khí gỗ ra ngoài, “Ta đi một chút rồi sẽ trở lại.”
“À.” Trì Quan núp ở trong góc không nhúc nhích.
Cửa bị đóng, giày cỏ đạp trong bùn phát ra âm thanh “Lẹp bẹp” dính dấp.
Chờ tiếng bước chân dần dần xa, Trì Quan mới từ giường leo xuống, mò tới trước bàn rót cho mình một chén nước trắng.
Địa phương quỷ quái này, đến lá trà cũng không có.
Trì Quan ở nhà một mình vô cùng nhàm chán. Cậu nhìn qua cửa sổ về phía hậu viện, một con chó nhỏ cả người đen tuyền đang ngủ say trong ổ, trong hàng rào ở hậu viện đang nhốt một con gà mái và một con ngỗng. Ban đầu lúc Trì Quan tới đã lĩnh giáo qua sự lợi hại của con ngỗng kia. Nó còn có tác dụng hơn so với quản gia, đuổi mình chạy vòng quanh sân hơn hai mươi vòng, nhất quyết không buông.
Cuối cùng vẫn là cậu chạy đến mức đầu óc choáng váng bèn khóc toáng lên, Mông Khanh mới bắt nhốt con ngồng kia trở lại hàng rào.
Đến đây Trì Quan cũng rõ ràng, mặc dù Mông Khanh là ân nhân đã cứu mình về, nhưng mà bụng dạ cũng chả ra sao. Thậm chí Trì Quan hoài nghi sở dĩ đối phương cửa bản thân mình về, chẳng qua là nhất thời hứng khởi thôi.
Trì Quan hít hít mũi, vừa oan ức vừa khó chịu. Đáng tiếc nơi này đến một người có thể nói cũng chả có, cậu ở trong phòng nín nhịn lúc lâu, rốt cuộc không nhịn được, mặc áo tơi đội nón vào, chạy đến hậu viện tìm chó nhỏ chơi.
Cậu vốn là tên công tử ca rảnh rỗi là chịu không nổi, sau khi vết thương lành rồi cũng ngồi không yên. Nhưng lúc này xung quanh cũng không có gì để chơi, cậu buồn bã than thở mà nắm mũi chó nhỏ: “Sau này ta phải làm thế nào bây giờ?”
Chó nhỏ hắt hơi một cái, mở mắt ra ngắm Trì Quan một chút, lại trở mình ngủ tiếp.
“Xí!” Trì Quan đánh một cái vào tai chó nhỏ, “Chủ nào chó nấy!”
Phía sau hàng rào, con ngỗng ngốc ngẩng cổ lên, vỗ cánh, “Quạc!” một tiếng rõ to.
Nhất thời Trì Quan cảm thấy cúc hoa căng thẳng, vội vã đứng lên vào trong nhà.
Căn nhà nhỏ gữa sườn núi này, đúng là nhà nhỏ, còn không sánh được bằng một gian viện tử Tây sương dành cho khách nhân của Trì phủ.
Trước sau mỗi bên có một viện nhỏ, sân sau có mấy loại củ cải cải xanh. Sân trước trồng hai cây non, nhưng mà Trì Quan cũng không nhận ra đó là cây gì.
Gỗ của gian nhà là gỗ thêm cỏ lau, đông ấm hè mát; toàn bộ nhà chỉ phân ra nhà bếp và phòng ngủ, không có các phòng khác.
Nhà bếp thì ở cách vách, cả ngày Trì Quan ăn không đủ no, nhưng cũng không có hứng thú đi nhà bếp tìm hiểu một phen. Thứ nhất là từ nhỏ người nhà đã giáo dục cậu, thân là Đại thiếu gia của Trì phủ, không thể tuỳ ý tiến vào nhà bếp; thứ hai là bên trong phòng bếp này cũng thật sự không có gì có thể tìm hiểu.
Đơn giản vẫn chỉ là củ cải đậu phụ cải xanh thôi.
Trì Quan nhàm chán đến hoảng hốt, liền loanh quanh tới lui trong phòng. Càng chạy thì lại càng đói bụng, chỉ có thể nằm lại trên giường, nhìn xà ngang trên đầu mà đờ ra.
Cùng với tiếng mưa rơi dần nhỏ lại, Tri Quan cũng không biết mình đã ngủ thế nào.
Trong mơ cậu vẫn đang ở Trì phủ quen thuộc: thư đồng nhỏ giọng cầu xin mình đi học, hôm nay lão phu tử sẽ kiểm tra; mẹ thì tự tay làm hạnh lạc mà mình thích, ngậm một cái trong miệng có hơi thô ráp, nhưng mà vừa đúng vị. Mẹ biết mình thích ngọt, nên sẽ cho nhiều đường hơn chút, người khác không thích vị này, chỉ cảm thấy quá ngọt, nhưng mà cậu lại cực kì thích.
Cha dẫn theo các chú bác từ bên ngoài trở về, thời tiết trăng thanh gió mát uống rượu thảo luận trong lương đình. Trong hồ sen là một con ếch xanh lớn; chính mình tiến lên muốn uống một chén rượu nhỏ, mặt lập tức đỏ lên, các chú cười mình đường đường là một nam nhi mà tửu lượng lại kém như vậy. Phụ thân liền lắc đầu thở dài, nói mình từ sáng đến tối chả học gì, chỉ biết đấu khúc trốn học, còn học cô nương nhà người ta ưa ngọt như mạng.
Trong mộng đã từng tới lui như vậy, nhưng mà những thứ này tới lui cuối cùng cũng không tồn tại nữa.
—— Chạy! Chạy mau! Cũng đừng quay về nữa!
—— Cha mẹ không thể bồi tiếp con nữa, từ nay về sau, con phải chăm sóc chính mình cho tốt.
—— Không được chọn ba lựa bốn, không được qua loa cho xong chuyện, kiềm hãm tính khí được nuông chiều này của con, con đường sau này không dễ đi, con phải kiên cường lên.
—— Nam nhi chí ở bốn phương, đừng khóc, cha mẹ cũng không cần con báo thù.
Trì Quan mở choàng mắt, ngực phập phồng kịch liệt.
Cậu sửng sốt chốc lát mới ngồi dậy, viền mắt ướt đẫm, hoá ra đã khóc một hồi trong mơ.
Trì Quan lau lau mắt. lại ngẩng đầu nhìn ra ngoài, không ngờ sắc trời đã đen kịt rồi.
“Con gấu ngốc kia sao còn chưa trở lại nhỉ?” Tim Trì Quan nhất thời lo lắng, cậu đi tới trước cửa sổ nhìn ra ngoài. Mưa không biết đã tạnh từ bao giờ, không khí bên ngoài mát mẻ, đen kịt một màu, giơ tay ra không thấy năm ngón.
Dù đã ở đây hơn nửa tháng, cậu vẫm không thích ứng được hoàn cảnh như vậy.
Trong thành Tứ Huyền hàng đêm sênh ca, đêm cũng như ngày. Mỗi khi mặt trời lặn, trên mặt sông sẽ xuất hiện thuyền hoa tinh xảo, dù có là trong hẻm nhỏ bình thường, cũng sẽ có ông lão bán nước đường đỏ và tiểu thương bán bánh rán, qua lại đều là người người náo nhiệt.
Nào giống chỗ này, mặt trời vừa xuống núi thì chỉ có thể ở trong phòng, ban đêm còn nghe được tiếng sói tru.
Trì Quan tâm thần không yên ngồi một lúc, não bổ ra cảnh Mông Khanh đi bắt cá nhưng tay chân vụng về bị rớt xuống nước.
Cậu cái gì cũng không, rời Mông Khanh cũng không biết mình sẽ đi đâu, nên làm gì, do đó càng sợ.
Cậu yên lặng đếm tới 100 trong lòng, rốt cục không yên tâm mà khoác một chiếc áo ngoài có mảnh vá, nhấc l*иg đèn chạy ra ngoài.
Bước chân thứ nhất ra ngoài, giày cỏ liền ngập trong đất bùn ướt sũng.
Ngón chân trắng như tuyết nhiễm phải bùn dơ, trong lòng Trì Quan vô cùng ghét bỏ, nhưng cũng chỉ có thể cắn răng đi về phía bờ sông trong trí nhớ.
_______________
*Gà xé sợi
*gà hoàng kim
*
Tôm nướng
Điềm tuyết