Giang Tịnh Du khẽ ho lên một tiếng. Yến Tri An hậu tri hậu giác mà tỉnh táo lại. Cậu ngẩng đầu, nhìn thấy bốn con mắt nhìn chằm chằm về phía mình. Bỗng dưng cảm thấy ngượng ngùng khó tả.
“Xin lỗi, tùy tiện đυ.ng vào đồ của chú rồi!”
Giang Tịnh Du nhìn những quyển truyện nằm sõng soài trên sàn. Đây vốn không phải sách của anh, có lẽ là của Giang Cẩn Diên lén lút bỏ vào.
Nhìn vào dáng vẻ đọc truyện chăm chú khi nãy của cậu, anh vốn muốn chối lại sửa miệng. “Em thích là được.”
Yến Tri An cười rộ lên, “Dạ, hay lắm ạ.”
Cậu cất đống truyện kia về chỗ cũ. Trợ lý của anh vẫn đang ở bên cạnh báo cáo lịch trình. Sau khi trợ lý rời đi, Yến Tri An lại gần bàn làm việc của anh, dè dặt hỏi.
“Chú tan ca rồi đúng không?”
“Ừ.”
“Vậy mình đi ăn nhé?”
Yến Tri An không dẫn anh đến nhà hàng tây ở trung tâm thương mại bên cạnh, mà dẫn anh đến siêu thị, cậu nói: “Chú muốn ăn gì cứ chọn, tôi nấu cho chú ăn.”
Đôi mắt cậu cong cong lên. Anh bị câu nói “tôi nấu cho chú ăn” đánh vào tim, như bị mèo con cào một cái, vừa mềm vừa ngứa. Sao người này lại đáng yêu thế.
Địa điểm nấu ăn là ở nhà Giang Tịnh Du. Anh sống ở căn hộ theo kiểu penthouses, tông màu chủ đạo là màu trắng và xanh thông thường, ánh đèn màu vàng cam tô cho không gian trở nên ấm cúng. Nhìn các bài trí căn nhà cũng có thể thấy được tính cách anh là một người lạnh lùng nghiêm khắc và sâu bên trong là một người ấm áp chu đáo.
Giang Tịnh Du hai tay xách túi nguyên liệu đặt lên trên huyền quan, anh tìm trong tủ giày một đôi dép đi trong nhà, nói với Yến Tri An: “Dép của Cẩn Diên, em đeo tạm nhé.”
Hai chú cháu sống với nhau, Yến Tri An thay dép nhìn xung quanh một vòng, mọi ngóc ngách trong căn nhà này đều có dấu vết của Giang Cẩn Diên. Chiếc gối ôm hình con cá muối ở trên sô pha, máy chơi game bị ném lộn xộn trên bàn, còn có quần áo bị cậu nhóc con kia ném lung tung trong giỏ. Yến Tri An cảm thấy buồn cười, đúng y như cách mà hắn sẽ làm.
Sao mà hai con người trái ngược nhau thế kia lại có thể ở chung một nhà mấy năm qua chứ.
Yến Tri An tự mang đồ ăn vào bếp, “Tôi đi nấu đồ ăn, chú bận trước đi.”
“Để tôi giúp em.” Giang Tịnh Du là con cháu thế gia, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ đυ.ng vào bếp núc. Dù vậy anh vẫn muốn ở cảnh người con trai này.
Yến Tri An không có dị nghị gì, cậu giao một bó rau xanh cho anh rửa, bản thân xử lý thịt cùng cá. Thịt cá đã xong, nhưng bó rau Giang Tịnh Du rửa thì…
“…” Chắc còn dùng được, hơi nát xí nhưng nấu canh không sao đâu, nhỉ?
Dù sao Giang Tịnh Du cũng là bậc trưởng bối cậu kêu bằng chú, xuất phát từ sự tôn trọng, Yến Tri An yên lặng nấu ăn và không giao thêm thứ gì cho anh làm nữa.
Đồ ăn sắp xong, cậu bày biện lên bàn. Lúc này cửa nhà cạnh cạnh kêu lên mấy tiếng mở ra. Tiếng máy hút khói kêu ồ ồ không ai nghe rõ âm thanh ngoài cửa.
Giang Cẩn Diên quần áo xộc xệch, trên mặt còn dán mấy cái băng cá nhân. Hắn loay hoay ngoài cửa một hồi, mãi mà không tìm thấy dép đi trong nhà của mình. Bực bội, dứt khoát đi chân đất.
Hít hít cái mũi, mùi đồ ăn thơm lừng xộc vào mũi khiến bụng kêu réo lên. Hắn hét vọng vào trong nhà: “Chú, hôm nay vυ" Mai đến sao? Mùi thơm quá.”
Giang Tịnh Du bị đuổi khỏi bếp từ lâu, đang ở trong thư phòng làm việc. Anh nghe thấy cháu trai mình gọi thì đi ra ngoài.
“Không phải.”
Giang Cẩn Diên: “???” Vậy là ai?
Yến Tri An từ trong bếp đi ra, nhìn thấy Giang Cẩn Diên thì ngậm cười. “Hi.”
Giang Cẩn Diên: “…”
Chuyện gì đang xảy ra? Yến Tri An ở trong nhà của hắn. Yến Tri An đến nhà hắn.
“Cậu…” Lắp bắp không nói nên lời.
Làm bạn với cậu nhiều năm, nhưng chưa bao giờ cậu nhận lời mời đến nhà hắn chơi. Ngoại trừ hưng phấn vui vẻ ra, trong lòng Giang Cẩn Diên có một chút nghi ngờ. Hắn nhìn về phía chú của mình.
Anh đi ra khỏi thư phòng thì vào bếp giúp Yến Tri An bày biện đồ ăn lên bàn. Động tác hai người hài hoà thân thuộc.
Từ khi nào chú và Yến Tri An thân nhau như vậy? Sao hắn không biết gì cả?
“Cẩn Diên, rửa tay ăn cơm thôi!”
Dằn xuống những nghi vấn trong lòng, Giang Cẩn Diên thay đồ tắm rửa xong, ngồi vào bàn ăn. Hết nhìn người này đến nhìn người kia. Nhìn hai người còn lại có vẻ không muốn giải thích chuyện gì với hắn.
Nhưng đồ ăn Tri An nấu ngon quá. Giang Cẩn Diên híp mắt thưởng thức đồ ăn.
Bữa cơm tối này có chút vi diệu.
Sau khi ăn xong, Yến Tri An không muốn nán lại, cũng không cần một trong hai người kia đưa mình về. Cậu tự mình bắt taxi, trở lại căn trọ nhỏ.
Không khí trong căn hộ của Giang Tịnh Du đột ngột trầm xuống.
“Hôm nay không phải cháu về nhà ba mẹ à?”
“Chuyện chú và Tri An là gì vậy?”
Hai người cùng đồng thanh. Khi thấy Giang Cẩn Diên trở về, đúng là trong lòng Giang Tịnh Du mất hứng, anh không vui chút nào. Bữa cơm này là Yến Tri An nấu riêng cho anh.
Nghe được câu hỏi của Giang Cẩn Diên, anh càng không vui. Biết quan hệ của hai đứa nhỏ thân thiết, cũng từ đứa cháu này của mình mới biết đến bé mèo con kia. Không vui vẫn không vui.
“Lại đánh nhau à?” Không trả lời câu hỏi của hắn, anh nhìn vết thương trên mặt cháu mình. “Cháu ít gây sự với nhà họ Yến chút.”
“Chú thì biết cái gì?” Giang Cẩn Diên hừ lạnh.
Ở bữa tiệc sinh nhật mấy hôm trước, Giang Tịnh Du không có mặt trên sảnh tiệc tầng hai, không biết được chuyện xảy ra ở đó.