Đến ngày đấu thầu. Dù đã chuẩn bị chu đáo để đối phó với Cố gia, Lam Thiên vẫn thấy bất an đến lạ. Hôm nay cậu nghỉ học, ngồi trong phòng ở kí túc xá, xem buổi đấu thầu được chiếu trực tiếp trên ti vi. Buổi đấu thầu được diễn ra công khai, có vẻ như người Cố gia đã sắp xếp chuyện này, một lòng muốn làm BS mất mặt trước toàn dân, đồng thời nâng địa vị của mình lên.
Lam Thiên chăm chú theo dõi buổi đấu thầu. Hiện tại mới chỉ là mở màn, mọi việc vẫn diễn ra bình thường. Đang xem, cậu nhận được điện thoại của Cố Hoành.
- Lam Thiên, xảy ra chuyện rồi. Anh tớ nói Cố Khanh mượn cớ đi dự tiệc ra ngoài từ hôm qua tới giờ vẫn chưa về. Anh ta mang theo rất nhiều thành viên tinh anh trong bang, anh tớ nhận được tin tức hắn đang làm chuyện gì đó mờ ám. Cậu nhất định phải cẩn thận.
Cố Khanh chính là con trai cả của chú Cố Hoành - chủ tịch của tập đoàn Cố thị đồng thời cũng là ông trùm của bang Xích Viêm nổi tiếng tàn độc trong giới hắc đạo mười năm trước. Sau này, nghe nói bang Xích Viêm giải tán, chú Cố Hoành tẩy trắng Cố gia, tuy nhiên, đó chỉ là mặt ngoài trưng cho mọi người thấy. Sở dĩ tập đoàn Cố thị có thể phát triển nhanh chóng như hiện giờ cũng dựa vào chuyện xấu xa do bang Xích Viêm lặng lẽ gây ra. Cố Khanh hiện tại là bang chủ của bang Xích Viêm, theo lời Cố Hoành nói bàn tay anh ta rửa bằng máu còn nhiều hơn rửa bằng nước, một con người tàn độc, trong mắt chỉ có hai chữ "lợi ích".
- Tớ biết rồi! - Lam Thiên nói. - Anh cậu liệu có thể điều tra xem hắn đang làm gì không?
- Tớ sẽ hỏi thử. Tạm thời tớ không về được, cậu nhất định phải cẩn thận. - Cố Hoành lo lắng nói.
Lam Thiên ừm một tiếng. Cố Hoành vừa ngắt máy không lâu, cậu nhận được điện thoại từ một số lạ. Chuông rung một hồi lâu cậu mới nhấc máy.
Bên kia truyền đến giọng nói lạnh lẽo mang theo vài phần khinh miệt:
- Chào Hàn thiếu gia. Nghe nói cậu bị bệnh, không biết liệu có sức tới cứu người không?
Để tránh Cố gia nghi ngờ, hôm nay Cao Văn và Diệc Phàm vẫn đi học bình thường còn Cố Hoành mượn cớ đến thăm anh mình, riêng Lam Thiên lấy cớ bị bệnh để nghỉ lại kí túc xá. Nơi này có hệ thống an ninh rất tốt, người Cố gia không thể tùy tiện ra vào.
- Anh là ai? - Lam Thiên lạnh giọng hỏi. Biết rõ người này chính là Cố Khanh, Lam Thiên vẫn tỏ ra mình không biết gì.
- Tôi là ai không quan trọng. Quan trọng chính là... nếu cậu không làm theo những lời tôi nói, người yêu bé nhỏ của cậu sẽ mất mạng.
Nói xong, anh ta ngắt máy. Lam Thiên nhận ngay một file video. Cậu bấm vào xem. Đoạn video ngắn ngủi một phút quay cận cảnh Tử Nguyệt đang trong tình trạng hôn mê, cả người treo lơ lửng trên mặt biển, dưới chân đeo dây xích nối với hai tảng đá. Một khi nó rơi xuống... Lam Thiên hít sâu một hơi bình ổn sự phẫn nộ cùng lo lắng của mình. Rõ ràng, bên ngoài cậu với Tử Nguyệt không hề thân thiết, sao nó có thể trở thành mục tiêu được cơ chứ! Cậu quá sơ suất rồi.
Người kia gọi lại. Lam Thiên vờ bình thản nói:
- Anh có ý gì? Tùy ý tìm bắt một người để đe dọa tôi.
Trong tình huống này, để cho người kia thấy rõ cậu và nó không có quan hệ thân thiết gì mới có cơ may bảo vệ được nó.
Nhưng người bên kia không hề bị lời nói của cậu ảnh hưởng, thoải mái nói:
- Ý cậu là tôi bắt trúng người vô dụng. Đã vậy thì không cần giữ lại làm gì, đem làm mồi cho cá mập còn có ích hơn.
- Anh! - Lam Thiên mất bình tĩnh nghiến răng nói. Tay cầm điện thoại như thể muốn bóp nát nó. - Anh muốn gì?
Người kia cười lạnh một tiếng:
- Thành thật ngay từ đầu có tốt không! Muốn cứu cô ta, rất đơn giản! Một mình cậu đến bến cảng, không được cho bất kỳ ai biết. Để chúng tôi phát giác ra cậu giở trò... tấm ván kia mỏng manh lắm.
Lam Thiên hít sâu vài hơi bình ổn cảm xúc của mình, lạnh lùng đáp:
- Được! Anh không được tổn thương cô ấy!
- Phải xem biểu hiện của cậu thế nào.
Cuộc gọi kết thúc. Tay Lam Thiên siết thành nấm đấm, tức giận đập xuống bàn, trong lòng lại nóng như lửa đốt. Lam Thiên đứng dậy, khoác vội chiếc áo khoác, gọi điện cho Cao Văn nói rõ tình hình. Nghe xong, Cao Văn lo lắng nói:
- Cậu đừng đi một mình. Rất nguy hiểm!
- Tớ tự biết chừng mực. Ở đằng sau còn có các cậu mà!
Cao Văn im lặng một hồi, miễn cưỡng nói:
- Nhớ cẩn thận. - Ngập ngừng giây lát, cậu kiên định nói thêm. - Chuyện này tớ sẽ thay cậu điều tra rõ ràng, và cũng sẽ không để hai người xảy ra bất trắc gì. Tin tưởng tớ!
- Trông cậy vào các cậu!
Lam Thiên một thân một mình đến bến cảng. Vừa đến nơi, đã có ba người mặc đồ đen, dáng vẻ hung mãnh tiến tới vây lấy cậu, ra hiệu cậu đi theo mình.
Lam Thiên cùng ba người bọn họ lên một chiếc cano, trước khi khởi hành, họ dùng một thiết bị rà soát người cậu một lượt. Lam Thiên vừa nhìn đã biết đó là thiết bị kiểm tra máy phát tín hiệu, thiết bị nghe trộm. Điện thoại cậu cũng bị bọn họ tịch thu. Kiểm tra xong, phát hiện không thấy thiết bị phát tín hiệu hay nghe trộm trên người cậu, ba người dùng còng tay còng cậu lại. Hành động vô cùng cẩn thận, đề phòng cậu gây chuyện. Nhân lúc ba người không để ý, Lam Thiên lặng lẽ lấy một hạt đen nhỏ như hạt tiêu, ấn nhẹ lên nó rồi cẩn thận bỏ vào túi quần.
Chiếc ca nô chạy tới một du thuyền lớn vô cùng sang trọng. Lên trên du thuyền, Lam Thiên ngay lập tức bị một đám người mặc đồ đen, ai nấy đều được trang bị súng vây thành vòng.
- Cậu đúng là thành thực. - Vòng vây mở ra cho người đàn ông cả người quấn quanh sát khí tiến vào.
Lam Thiên nhận ra giọng nói này, người đàn ông chính Cố Khanh.
- Tôi đã tới, giờ thả cô ấy ra!
Người đàn ông bật cười:
- Đang nằm trong tay chúng tôi, cậu nghĩ mình lấy cái gì để yêu cầu.
Người đàn ông hất cằm. Một tên đứng đằng sau Lam Thiên lập tức ra tay chế trụ cậu. Lam Thiên hoàn toàn có thể bật lại hắn ta nhưng nếu cậu phản kháng, không biết chừng để khiến cậu ngoan ngoãn, bọ họ không chút do dự hi sinh một viên đạn. Một khi đã bị thương, chuyện cứu người sẽ khó khăn hơn.
Lam Thiên để cho hắn ta chế trụ mình, ép cậu quỳ xuống, nòng súng dí sát đầu.
Người đàn ông thấy cậu dễ dàng bị chế phục, khinh thường trong lòng càng lớn. Cũng chỉ là một đứa nhóc chưa lớn, người thừa kế tài năng gì chứ! Thế nhưng, vừa chạm phải ánh mắt quật cường, lạnh lẽo đến thấu xương của Lam Thiên, anh ta rùng mình một cái, bỗng thấy cả người lạnh toát.
Bỏ qua dấu hiệu sợ hãi trong người, người đàn ông phất tay gọi thuộc hạ tới.
- Quay cho cẩn thận, phải để cho Hàn chủ tịch thấy rõ, sinh mệnh của con trai ông ta đang nằm trong tay ai.
Buổi đấu thầu đang diễn ra, BS và Cố thị tranh đấu dữ dội. Đột nhiên thư ký của Giang Thiên mang theo vẻ mặt lo sợ chạy vào, ghé tai ông nói, tay cầm điện thoại đưa cho ông xem. Cố chủ tịch ngồi ở bên kia, thấy thế nét mặt già nua tỏ ra đắc ý, giả vờ quan tâm hỏi:
- Bên Hàn chủ tịch xảy ra chuyện gì sao? Liệu có thể tiếp tục?
Giang Thiên cười lạnh, trả điện thoại về cho thư ký.
- Chúng tôi đương nhiên tiếp tục.
Ngoài mặt thản nhiên nhưng trong lòng đã đem tổ tiên mười tám đời của Cố chủ tịch ra chà đạp một phen. Khốn khϊếp, con trai ông mà mất một cọng tóc nào, ông cho mày sống không bằng chết! Lam Thiên mất một cọng tóc, Lam Thanh sẽ xót lòng, oán hận ông không bảo vệ được con trai, từ đó bao phúc lợi biến mất. Thiệt hại lớn như vậy, không tính toán đầy đủ sao được.
Thiên Vũ từ ngoài đi vào, gật nhẹ đầu chào hỏi các vị trong phòng, ghé tai Giang Thiên nói vài câu. Nỗi lo trong lòng đã vơi bớt song Giang Thiên vẫn giữ vẻ mặt thâm trầm.
- Em ra ngoài đi.
Thiên Vũ gật đầu. Bên kia, Cố chủ tịch chau mày, ông không tin Hàn Giang Thiên có thể bỏ mặc con trai mình.
Lam Thiên bị cột vào một cái cọc, hai chân đeo dây xích nối đá, nòng súng chưa hề rời đầu cậu dù chỉ một dây. Bên kia, Cố Khanh theo dõi cuộc đấu thầu. Lam Thiên tin rằng, chỉ cần ba cậu bỏ cuộc, ngay lập tức, cậu sẽ bị gϊếŧ. Lam Thiên lo lắng hướng mắt nhìn ra mui du thuyền, ở đó có một cái ván mỏng chìa ra, phía trên ván mỏng có một lưỡi dao lớn, gần đó có một cái cần, có một người luôn đứng đó, tùy thời kéo cần. Lam Thiên cúi đầu, suy nghĩ phải làm sao mới cứu được nó.
Cùng lúc đó, Tử Nguyệt cùng tỉnh lại. Mệt nhọc nâng mí mắt, đầu óc choáng váng, mắt hoa lên. Mất thời gian để đầu óc tỉnh táo, Tử Nguyệt nhận ra mình bị treo lủng lẳng trên biển, hai chân nặng nề. Nó càng hoảng hốt hơn khi thấy Lam Thiên bị cột vào chiếc cọc trên du thuyền, bị người dí súng vào đầu. Tử Nguyệt đờ đẫn nhìn cậu. Nó... là do nó sơ suất. Trong thức ăn có thuốc mê, nếu nó cẩn thận hơn... Nó đã hại cậu. Tử Nguyệt tự trách mình ngàn lần, cái mũi xót xót, nước mắt trực trào. Lam Thiên vừa vặn ngẩng đầu lên thấy vẻ mặt tự trách của nó khẽ cười nhẹ một cái trấn an nhưng có vẻ... không hề có tác dụng.
Bắt được Lam Thiên, Cố Khanh hoàn toàn xem nhẹ nó, tất cả thuộc hạ của anh ta đều dán mặt vào người Lam Thiên. Tử Nguyệt mím mím môi, bình tĩnh lại. Hiện tại, Lam Thiên gặp nguy hiểm bởi vì bị uy hϊếp mà người được dùng để uy hϊếp chính là nó. Trước mắt, nó phải xóa bỏ cái nhược điểm này của Lam Thiên, tuyệt đối không để họ dùng tính mạng của mình cho mục đích riêng của họ. Hai tay bị trói chặt trong dây thừng, ván gỗ cong cong hướng xuống. Tử Nguyệt lặng lẽ với tay lên, nắm lấy sợi dây thừng, mon men, cố gắng với tới ván gỗ. Việc này vô cùng khó khăn bởi hai tảng đá dưới chân lúc nào cũng muốn đem nó kéo xuống. Tử Nguyệt thỉnh thoảng nhìn về phía Lam Thiên, tăng thêm quyết tâm cùng kiên định, xuất ra hết sức lực để với tới ván gỗ.