“ Lão đại, em có……” Cửa phòng mở ra, giọng nói của Hoàng truyền đến tai cặp vợ chồng sắp cưới.
Hai người cùng nhìn ra phía cửa phòng bệnh, thấy một thân hình cao lớn đang đứng như tượng ở đấy. Vương Gia Ninh vội vàng đứng đậy cầm túi xách rời đi.
“ Tôi…tôi…toi đi trước đây, hai người nói chuyện đi.” Cô vội vàng rời đi.
Thấy bộ dạng cô như này, Lục Tử Hàng khóe miệng cũng không kiềm chế được mà tự chủ nhếch lên. Thấy Hoàng vẫn đang đứng như trời trồng, hắn liền thu lại nụ cười hắng giọng.
“ Muốn đứng đến bao giờ?”
Hoàng cũng hoàn lại hồn, tiến vào đóng cửa.
“ Lão đại, em có chuyện muốn nói.”
“ Nói.”
“ Hôm……hôm qua, lúc…lúc…” Cậu lắp bắp mãi không nói được một câu.
“ Nói thẳng ra nhanh lên.” Hắn mất kiên nhẫn, lạnh giọng nói vì từ trước giờ Hoàng là người rất thẳng thắn nhưng nay lại ấp a ấp úng.
“ Hôm qua, lúc anh đang trong phòng phẫu thuật, chị dâu có đến. Xong….xong nhị thiếu….”
“ Nhị thiếu làm sao?”
“ Nhị thiếu rút dao đánh nhau với chị dâu.” Hoàng cảm thấy nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng nói ra.
“ Đánh nhau? Em ấy đánh nhau với Lục Tử Hàng?” Hắn nghe thấy câu vừa rồi ánh mắt liền đọng lại trên người Hoàng.
“ Vâng. Nhưng trọng điểm là chị dâu không hề sợ hãi rất bình tĩnh, mà còn đánh trả. Hơn nữa cách đánh của chị dâu vô cùng giống với người năm đó.” Hoàng có chút thận trọng khi nói lại chuyện năm xưa.
“ Vậy sao?” Từ sâu trong đáy mắt của Lục Tử Hàng đã hiện lên ý cười thâm sâu, giọng nói cũng thay đổi vài phần.
“ Lão đại, anh không thấy lạ sao? Một tiểu thư đài các mà lại rất bình tĩnh khi bị tấn công mà còn không hề sợ hãi cầm súng lên đạn chĩa về phía đối thủ.” Hoàng nghi hoặc hỏi.
“ Ai nói em ấy là tiểu thư đài các?”
“ Hả?”
“ Được rồi, cậu đi xuống là thủ tục xuất viện đi.”
“ Xuất viện? Lão đại anh mới từ phòng phẫu thuật đi ra chưa được 24 tiếng mà đã muốn xuất viện sao?” Cậu lo lắng hỏi hắn.
“ Hoàng, từ bao giờ cậu nói nhiều như vậy? Ở cùng Nhiên lâu quá nên mới nói nhiều như vậy phải không?”
“ Giờ em đi làm thủ tục xuất viện.” Nói xong cậu rời khỏi phòng bệnh.
Sau khi làm thủ tục xong, hai người cùng sánh vai ra khỏi bệnh viện.
“ Lão đại, giờ đi đâu?”
“ Kinh Thường Uyển.”
……
“ Cô dâu chú rể hai người hãy tương tác đi, đừng như tượng thế chứ.”
Giọng nói mang đầy bất lực của thợ chụp ảnh khi đứng trước cặp vợ chồng Hàng – Ninh này.
Hai người nhìn nhau đầy gượng gạo. Thấy hai người như vậy, nhϊếp ảnh gia cũng đành hướng dẫn hai người.
“ Bây giờ, Vương tiểu thư cô làm như tôi này…. Đúng đúng rồi. Còn Lục thiếu anh đỡ cô ấy……Đúng…”
“ 1…2…3…1…2…3…”
Cuối cùng, sau hơn 3 tiếng đồng hồ căn chỉnh và tạo dáng thì cuối cùng hai người cũng chụp xong ảnh cưới. Hai người sánh vai rời khỏi studio.
“ Tôi đi lấy xe.” Lục Tử Hàng mở lời trước.
“ Giờ đi đâu?”
“ Cục dân chính.”
“ Cục dân chính?!!” Cô có hơi ngơ ngác nhìn theo bóng lưng rời đi của hắn.
Lục Tử Hàng đi ra chỗ đậu xe lấy xe. Hắn vừa rời đi, Tần Minh Nguyệt liền xuất hiện ngay sau lưng Vương Gia Ninh, giọng nói đầy căm phẫn.
“ Con khốn, mày cướp Lục Tử Hàng của tao. Đúng là loại con gái lẳиɠ ɭơ, cướp chồng của người khác.”
“ Tần Minh Nguyệt, mồm cô hôm nay ăn mắm tôm sao mà thối vậy.” Vương Gia Ninh quay lại nhìn cô ta với ánh mắt đầy khinh bỉ, giọng nói hời hợt.
“ Cô….” Tần Minh Nguyệt sắp tức đến xì khói đầu.
“ Hơn nữa, Lục Tử Hàng đâu phải người yêu cô. Nhận vơ à?”
“ Vương Gia Ninh……” Tần Minh Nguyệt hét lớn lên định giơ tay tát Vương Gia Ninh.
“ TẦN MINH NGUYỆT.” Một giọng nói mang đầy khí lạnh truyền đến tai cô ta. Là Lục Tử Hàng.