Chương 2.3: Đoạn tuyệt quan hệ (3)

Thời Cẩn nghe tiếng nói của Trần Sơn, mở quang não ra, ngẫm nghĩ, tắt quyền hạn của thẻ phụ, khi tắt quyền hạn, thoáng nhìn số liên lạc quang não của người nhà họ Thời lần cuối.

Thật ra sống lại một lần, cậu hận không thể lập tức đi tới nhà họ Thời, nói rõ ràng mọi chuyện cần thiết, sau đó rời khỏi nhà họ Thời không bao giờ trở lại nữa.

Nhưng cậu không kịp, bởi vì nhà họ Thời ở Thủ Đô tinh, nhưng học viện quân đội bọn họ lại ở Thiên Lang tinh, ở giữa cách hai tinh hệ, muốn trở về phải mất một ngày, mà sáng ngày kia cậu phải đi rồi.

Thời Cẩn đã tính xong, cậu định sau khi tốt nghiệp không tham gia quân đội, mà tham gia vào tiểu đội săn bắn, làm lính quân y cho người ta để kiếm tiền, sau đó trả lại cho nhà họ Thời.

Điều này đòi hỏi cậu nhất định phải tốt nghiệp học viện quân đội, vậy mới có hồ sơ vượt trội để tham gia vào tiểu đội săn bắn tốt nhất.

Cậu biết chuyện rời khỏi nhà họ Thời này phải chú ý cẩn thận, tốt nhất đợi diễn tập quân sự trở về rồi nói, nhưng cậu cũng không phải kiểu người có thể nhẫn nhịn, một khi phát hiện bẩn thỉu, nhất định phải lập tức một đao cắt đứt, căn bản không đợi được, cho nên dứt khoát nhắn tin cho mẹ Thời.

“Bà Thời, chào bà, xin cho phép tôi được xưng hô với bà như vậy.”

“Từ hôm nay trở đi, Thời Cẩn tôi chính thức rời khỏi nhà họ Thời.”

Sau khi gửi tin nhắn, Thời Cẩn cứng ngắc kéo số liên lạc của toàn bộ người nhà họ Thời vào sổ đen.

Cậu vừa xóa bỏ phương thức liên lạc xong, chỉ thấy Trần Sơn ở bên cạnh hứng khởi hỏi: “Cậu nói xem hai chúng ta nên tổ đội với ai bây giờ? Ngày kia chúng ta phải tham gia diễn tập quân sự rồi, hai người thì quá ít, đội của người ta đều là năm người, chúng ta chỉ còn ngày mai để tìm đồng đội thôi.”

Lúc này, Trần Sơn thấy Thời Cẩn nở nụ cười.

“Có một người rồi.” Khi Thời Cẩn cười rộ lên trông rất đẹp, quả thật rạng rỡ tựa như mặt trời tháng tư: “Phong Cữu được chứ?”

Nụ cười trên mặt Trần Sơn cứng lại, ngập ngừng muốn trở lại: “Tôi đột nhiên cảm thấy anh hai cậu vẫn còn có thể cứu được.”

——

Mà lúc này, trong phòng khách của khu nhà cũ nhà họ Thời, mẹ Thời vừa đặt mua hai gói rau xanh thuần tự nhiên không nhiễm bức xạ nuôi dưỡng bằng sức người trên mạng hư cấu, thì nhận được tin nhắn của Thời Cẩn.

Mẹ Thời trông thấy thì sửng sốt chốc lát, bị tin nhắn của Thời Cẩn làm cho tức tối chửi ầm lên.

Thời Cẩn có ý gì?

Sau khi nhà họ Thời biết cậu ta là con ruột đã cho cậu ta tiền, mua cơ giáp tốt nhất cho cậu ta, chưa từng bạc đãi cậu ta, bây giờ cậu ta lại giở trò gì!

Bà ta ấn mạnh vào màn hình quang não, gọi điện cho Thời Cẩn.

Kết quả bị từ chối rồi! Vậy mà Thời Cẩn lại kéo số của bà ta vào sổ đen.

Mẹ Thời tức giận chuyển sang gọi cho cậu hai Thời, sau khi kết nối lớn tiếng chất vấn: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thời Cẩn lại đang náo loạn cái gì?”

“Sao con biết cậu ta náo loạn cái gì?” Cậu hai Thời nhanh chóng thêm mắm dặm muối nói lại một lần chuyện xảy ra hôm nay, còn nói thêm: “Nếu không phải cậu ta và bạn cậu ta cùng nhau ức hϊếp Thời Dược, con cũng sẽ không cướp cơ giáp của cậu ta cho Thời Dược.”

Dừng một chút, cậu hai Thời bổ sung: “Lại nói, Thời Dược vốn chỉ xem một chút, cậu ta tức giận cái gì chứ? Hơn nữa sau khi ức hϊếp Thời Dược cậu ta còn không xin lỗi, trực tiếp rời đi, đúng là không có lương tâm.”

Mẹ thời mắng một tiếng: “Nuôi phải thứ vong ân phụ nghĩa.” Tiếp đó lại hầm hừ nói: “Được rồi, cậu ta vốn không phải chúng ta nuôi lớn, không thân thiết với chúng ta là sự thật, đợi cha các con trở về, mẹ sẽ nói chuyện này cho cha các con, về phần Thời Cẩn thì không cần lo, cứ để cậu ta ở bên ngoài chịu chút khổ cực, con an ủi Thời Dược đi, chắc chắn thằng bé bị Thời Cẩn dọa sợ rồi.”

Nhìn thái độ trông mong khi bước vào nhà họ Thời của Thời Cẩn lúc trước, cậu ta nỡ rời nhà họ Thời sao?

Đến lúc đó chẳng phải lại trở về, xin bước vào cửa nhà họ Thời!

Cậu hai Thời tỏ vẻ đương nhiên gật đầu, sau đó quay đầu nhìn em trai ngoan mềm của mình.

Đây mới là em trai tốt của anh ta.

Thời Dược và Thời Cẩn căn bản không phải một loại người, Thời Cẩn sinh ra trong cô nhi viện, sống trong môi trường hoang dã tùy tiện, Thời Dược lại yếu đuối điềm đạm, em ấy chỉ muốn chơi cơ giáp của Thời Cẩn một chút thôi, vậy mà lại bị Thời Cẩn nhằm vào như vậy.

Cậu hai Thời không nhịn được an ủi Thời Dược: “Không cần để ý đến những chuyện này, mấy ngày nữa là Thời Cẩn sẽ trở về thôi.”

Thời Dược im lặng nghe hết toàn bộ quá trình nắm cơ giáp trong tay, nhút nhát gật đầu: “Cảm ơn anh hai.”

Cậu hai Thời xoa đầu Thời Dược, trong lòng lại oán hận Thời Cẩn hơn chút.

Cũng không nhìn lại xem mình là cái thá gì, cho dù là người nhà họ Thời thật thì thế nào? Được nuôi ở bên ngoài nhiều năm như vậy, sớm đã chẳng khác gì đám người thấp hèn kia rồi.

Cậu ta có tư cách gì so với Thời Dược?

Đến lúc đó cậu ta trở về, nhất định phải sỉ nhục cậu ta một trận!