Chương 10.2: Kém người một bậc (2)

Mặc dù lúc vào cửa cả người Phong Cữu sạch sẽ, nhưng Thời Cẩn có thể cảm nhận được mỏi mệt và mùi máu tươi còn chưa tan hết từ trên người anh, Thời Cẩn biết, vừa rồi chắc chắn Phong Cữu không chỉ đơn giản là đi tuần tra, Phong Cữu xuống dưới gϊếŧ một đám người cảm nhiễm rồi mới đi lên.

Phong Cữu có loại cố chấp không nói nên lời đối với thực lực, anh giống như không kịp chờ đợi muốn chứng minh cái gì, chỉ cần anh còn sống, anh sẽ không ngừng nghỉ một giây phút nào.

Thời Cẩn không nói chuyện, cũng không nhìn anh, chỉ lặng lẽ thả hươu con ra.

Hươu con linh hoạt kêu một tiếng nhảy ra khỏi người Thời Cẩn, lộc cộc chạy đến bên cạnh Phong Cữu, Phong Cữu vừa nằm xuống đệm thì đã nhìn thấy hươu con chạy tới, vùi vào trong cổ anh, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ chữa trị cho anh.

Chữa trị của Thời Cẩn không chỉ là chữa lành vết thương, hươu con của cậu là phụ trợ đa năng, còn có tác dụng xoa dịu tinh thần lực, trước kia sau khi Trần Sơn sử dụng tinh thần thể quá độ, đều nhờ Thời Cẩn chữa trị giúp.

Đau nhói xao động trong đầu được hươu con xoa dịu, ánh sáng nhẹ nhàng phản chiếu trong bóng tối, Phong Cữu không quen bị tinh thần thể của người khác lại gần như vậy, cơ thể của anh bỗng nhiên căng cứng, ngay sau đó thoáng nhìn sườn mặt của Thời Cẩn.

Thời Cẩn không quay đầu, cũng không nhìn anh, mà chỉ yên lặng ngồi đó xem tài liệu trong tay.

Cậu vốn có vẻ đẹp rực rỡ, khi yên lặng vẫn lóa mắt như vậy, sợi tóc sáng rỡ tựa như vàng chảy, ngay cả dưới ánh trăng mờ ảo cũng vô cùng chói lóa, cậu mặc trang phục tác chiến quang ly tử màu đen, trang phục tác chiến dán chặt lên người cậu, nổi bật lên vòng eo săn chắc bắp chân thon thả, thi thoảng cái chân kia sẽ lắc lư một cái, người cậu khẽ động, ánh trắng liền chảy từ trên mái tóc xuống bả vai, phác họa ra vẻ đẹp mông lung phi giới tính cho vòng eo cậu.

Eo kia, mảnh khảnh tựa như một tay là nắm được.

Ánh mắt như bị bỏng, Phong Cữu nhắm mắt lại, ép bản thân chìm vào trong giấc ngủ.

Anh vừa nhắm mắt lại, bóng đêm lập tức trở nên yên tĩnh, Cố Thanh và Vương Chiêu gắng gượng cả ngày cũng đã mệt rã rời, ai nấy rúc vào trong chăn đệm, duy chỉ có Thời Cẩn vẫn còn xem tài liệu.

Cậu không tốn nhiều sức, còn là lính quân y, có thể điều chỉnh trạng thái cho mình bất cứ lúc nào, cho nên thức một đêm là không thành vấn đề, mà nếu thật sự buồn ngủ, vậy thì chui vào chăn ngủ mấy tiếng.

Hai giờ sáng Trần Sơn trở về, đánh thức Cố Thanh gác đêm, mình thì nghỉ ngơi, năm rưỡi sáng ngày hôm sau, tất cả mọi người đúng giờ thức giấc.

——

Ánh sáng buổi sớm xuyên thủng màn đêm, người cảm nhiễm lang thang trên đường phố dần dần lùi về chỗ tối,

Trong chỗ nghỉ ngơi tạm thời, đội viên của Thẩm Tùy Phong bắt đầu tuần tra xung quanh.

Vị trí của bọn họ là ở trên sân thượng, lúc mấy đội viên khác tuần tra, trong tay còn cầm dịch dinh dưỡng, vì tiết kiệm thời gian, bọn họ đều như vậy.

Nhưng người khác cũng không phải như vậy.

Hai lính quân y trong đội ngũ đang nấu bữa sáng, cho dù là trên tinh cầu lạ lẫm này, bọn họ cũng phải nấu ra được một bát cháo hoa, lại phối thêm một túi bánh mỳ lát, cho cậu chủ nhỏ cao quý của nhà họ Thời ăn.

Thời Dược đang ngồi dưới đất, có chút không thoải mái vặn vẹo cái mông, cậu hai Thời ở bên cạnh giục hai lính quân y không cần tuần tra nhanh một chút.

Tính cách của lính quân y đều khá dịu dàng, tương đối bao dung nhẫn nhịn, hai người liếc nhau một cái, im lặng tăng nhanh tốc độ.

Thẩm Tùy Phong đứng đó, dựa vào tường trên sân thượng nghe Thời Dược báo cáo.

“Hôm qua em nhìn thấy cánh cửa của một căn phòng hội nghị, ma xui quỷ khiến thế nào lại tiến vào.”

“Trong phòng hội nghị không bật đèn, rất tối, em hơi sợ.”

“Trên bàn để một chồng tài liệu, em cầm lên xem, kết quả ——”

Hiển nhiên, Thời Dược không phải là một sinh viên trường quân đội đủ tiêu chuẩn, ngay cả chuyện đã xảy ra mà cậu ta cũng nói không rõ ràng, dùng từ hỗn loạn, trước sau không đồng nhất, Thẩm Tùy Phong nghe từ đầu đến cuối, cuối cùng vẫn phải tự tổng kết ra trật tự từ trong lời nói của Thời Dược.

“Cho nên, hôm qua em lấy được một túi văn kiện bên trong một gian phòng làm việc của tòa nhà, sau khi mở ra nhìn thấy một phần tin tức, nhưng ngay sau đó bị Phong Cữu cướp mất.”

Thẩm Tùy Phong giống như không hề bị hoảng loạn và căng thẳng của Thời Dược ảnh hưởng, sau khi tổng kết lời nói của Thời Dược thì nhíu mày nhìn thành phố này.

Tối qua, khi Thời Dược nói có lẽ túi văn kiện kia là ‘manh mối’, anh ta đã có ý quay lại cướp đoạt, nhưng tình huống lúc ấy quá mức nguy hiểm, anh ta chỉ có thể tạm thời rút lui, nhưng vừa lui đi, lại không còn cơ hội tìm được nữa rồi.